Vạn Cổ Chí Tôn

chương 549: khinh ca lâm địa (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có thể sinh ra một cường giả Vũ Đế, đối với thế lực một hương hoặc một gia tộc đủ để ngàn năm không ngã. Mà cả nam vực mấy ngàn năm qua không có bóng dáng Vũ Đế.

- Hắc hắc, đừng nhìn lão phu thân thể nhỏ, nhưng mà đệ đệ của ta không nhỏ chút nào!

Trương Bất Lão cười dâm đãng nói:

- Hai vị cô nương, muốn thể nghiệm cự vật một chút hay không?

Ọt ọt ọt ọt!

Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi cảm thấy buồn nôn, cơ hồ muốn nôn mửa ra. Hai người sắc mặt tái nhợt, trong mắt bắn ra lửa giận hừng hực.

Chu Lôi cầm lấy roi ngựa vung lên, quát:

- Trương Bất Lão, xéo ngay cho ta! Nói thêm câu nữa là giết ngươi.

Ba!

Roi ngựa hóa thành thiểm điện đánh xuống, "Đùng".

Trương Bất Lão kinh hãi, vội vàng lui về phía sau. Nhưng hắn vẫn bị roi đánh vào tay, đau quát to một tiếng, nhanh chóng chui vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.

Chu Lôi xoay đầu lại nói:

- Hai vị tiểu thư không cần phải lo lắng sợ hãi, trong nội thành này thiếu nữ nhân, cho nên cả đám như sói chưa từng ăn thịt. Nhưng các ngươi được Thái Điểu dong binh đoàn bảo hộ, bất cứ kẻ nào trong thành cũng không dám đụng tới các ngươi.

- Ai ơ ai ơ, ai mà càn rỡ như thế? Lại dám đánh người trên phố?

Đột nhiên đám người chen chúc tách ra, rất nhanh có một đám võ giả đi tới, giọng nói là tên đầu lĩnh nói. Hắn mặc áo choàng lông chồn, đầu và óc có đầy lông bờm, trong miệng ngậm cây tăm, đưa mắt nhìn qua Chu Lôi, thần sắc đầy khinh thường.

Lúc đưa mắt nhìn qua Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường thì con mắt sáng ngời, thân thể dường như lên tinh thần.

- Thì ra là Chu Lôi Thái Điểu dong binh đoàn, các ngươi thật lớn mật! Dám ở trên phố đánh người Bạo Vũ dong binh đoàn!

Ánh mắt nam tử lông bờm lăng lệ, quát:

- Ngươi rõ ràng muốn khơi mào hai binh đoàn đại chiến mà, hôm nay không cho ta một câu trả lời, toàn bộ các ngươi lưu lại, để Hác Liên Thiếu Hoàng đến lĩnh người!

Đám võ giả sau lưng hắn tách ra, thoáng cái vây quanh đoàn người vào giữa.

Đám dân chúng trên đường phố ngạc nhiên, nhưng mà cũng không có người nào tránh đi, mà là tiếp tục làm chuyện của mình.

Bán đồ ăn tiếp tục thét to, cò kè mặc cả tiếp tục nhao nhao, tán tỉnh tiếp tục đàm tiếu, ngay cả những người thảo luận sách trong quán cơm cũng chẳng quan tâm tới quái sự. Còn có tên công tử ca mang chim đi dạo như chỗ không người, trong tay giơ lồng chim lên, miệng không ngừng huýt sáo đi ngang qua đám người.

Ngay ở trong góc còn có một đám người đang vây quanh một phụ nữ hèn mọn bỉ ổi bán mình chôn cất hài tử. Tiếng cười dâm đãng và tiếng kêu khóc cầu khẩn vang lên không ngừng, vậy mà cũng không có ai liếc mắt nhìn.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu sinh ra hứng thú, cười nói:

- Khinh Ca Lâm Địa quả nhiên thú vị, thật không giống người thường ah.

Nam tử lông bờm nhìn qua Lý Vân Tiêu, hai mắt phun ra lửa, quát:

- Con mẹ nó ngươi tính toán là cái gì? Lão tử đang nói chuyện với Chu Lôi đội trưởng các ngươi, làm gì tới phiên ngươi xen miệng vào?

Lý Vân Tiêu còn không nói chuyện, Hải Lâm tức giận, nói:

- Tả thống lĩnh, hắn lại dám vũ nhục Vân Tiêu đại ca, giết hắn!

Người trong thương đội đáy lòng căm phẫn, nếu không có Lý Vân Tiêu, bọn họ đã sớm chết ở yêu nguyên rồi, giờ phút này kính nể hắn như thần min. Vào lúc này cả đám lửa giận ngút trời, các loại huyền khí lộ ra, sát khí lập tức hình thành gió lốc quét qua đường phố.

Ti!

Nam tử lông bờm hít khí lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Thái điểu thương hội trong khoảng thời gian này làm việc cực kỳ ít xuất hiện, dường như có chút đổi tính. Vốn tưởng rằng đối phương dễ khi dễ, bản thân mình mượn nháo sự tìm việc, có lẽ có thể chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới đối phương lại không sợ nháo sự, ngược lại có bộ dáng liều mạng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đầu óc của hắn phát mộng, thoáng sửng sốt, nhưng trong miệng vẫn kêu gào:

- Làm gì làm gì? Các ngươi định làm gì? Muốn đánh nhau phải không? Đông thành chính là địa bàn của Bạo Vũ dong binh đoàn, có tin ta cho cả đám vạn tiễn xuyên tim, thiên quân vạn mã đến tương kiến!

Chu Lôi lạnh lùng theo dõi hắn, sát khí dâng trào, nói:

- Đại Phi, đây là ngươi muốn chết, cũng không oán được chúng ta! Hải Lâm thiếu gia hạ lệnh muốn giết ngươi, muốn trách thì trách ngươi bất kính với Vân Tiêu đại sư!

Đột nhiên hắn hét lớn, trực tiếp tiến lên nhanh chóng, thân thể chưa đến nhưng đao mang đã chém xuống.

Sát phạt quả quyết, vậy mà không có một chút do dự, trong mắt lộ vẻ sát ý, hạ thủ không lưu tình chút nào!

Nam tử lông bờm chấn động, chân bắn ra một đạo hào quang, cả thân thể lui ra sau nhanh chóng, đồng thời cầm trường kiếm trong tay ngăn cản đao mang của Chu Lôi, trong mắt kinh hãi liên tục, nói:

- Chu Lôi, ngươi sẽ không sợ khiến hai bên đại chiến sao? Đến lúc đó tử thương vô số, Hác Liên Thiếu Hoàng sẽ bắt ngươi hỏi tội.

Trong mắt Chu Lôi mang theo thần sắc miệt thị, hừ nhẹ nói:

- Ngươi chỉ là một lâu la, chết cũng đã chết, ta cũng không tin Trần Truyện Cửu sẽ vì ngươi mà giết tới tận Thái Điểu dong binh đoàn. Ngươi hôm nay chết cũng là chết vô ích!

Một lời không hợp đã động thủ giết người, đây cũng không phải là phong cách hành sự của Thái Điểu dong binh đoàn.

Nam tử lông bờm cực kỳ khó chịu, nếu như biết rõ đối phương sát phạt quả quyết như vậy, cũng sẽ không chủ động đi lên khiêu khích. Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu trên xe ngựa, không biết người này có thân phận gì, vì sao đối phương lại giữ gìn hắn như thế, nhưng giờ phút này trong nội tâm âm thầm kêu khổ, hắn kêu to:

- Tại đông thành cũng dám hung hăng càn quấy như thế, các ngươi thật sự là không muốn sống!

Phanh!

Trường kiếm trong tay ngăn cản công kích cường đại của Chu Lôi, chấn động suýt nữa bảo kiếm rời tay, thân thể không nhịn được lui ra phía sau.

Lần này cũng trực tiếp kích phát lửa giận của nam tử lông bờm, hắn ném ám khí lên trời, phát ra tiếng thét bén nhọn, đúng là tín hiệu truyền âm.

Chu Lôi biến sắc, hét lớn một tiếng nói:

- Một đường giết qua, kẻ cản đường giét!

Nơi này là đông thành Khinh Ca Lâm Địa, thuộc về địa bàn Bạo Vũ dong binh đoàn, Thái Điểu dong binh đoàn phần lớn chiếm giữ tại bắc thành, nếu như cao thủ đối phương chạy tới, chính mình chết không sao cả, chỉ sợ liên lụy tới Hải Lâm thiếu gia cùng Vân Tiêu đại sư.

Giờ phút này đám thủ hạ nhao nhao tụ thành một đám, các loại hào quang bay tứ tung, làm cho Bạo Vũ dong binh đoàn khiếp sợ không thôi là, đối phương ra chiêu rất ngoan lệ, đều hận không thể đưa mình vào chỗ chết, loại đấu pháp liều mạng này thật giống như còn sống là đại thù, chết đi mới là giải thoát.

Làm cho Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi, Lạc Vân Thường ba người triệt để kinh ngạc đến ngây người là, ở giữa đường đại chiến sát khí trùng thiên, người hai bên đường vẫn không bị ảnh hưởng, cũng còn làm việc của mình. Nhưng mà thời điểm sát khí trùng thiên xông tới thì nghiêng người tránh thoát, tất cả đều có mắt sau lưng.

Có một võ giả chán nản đang khi dễ tiểu nữ hài cách chiến đấu gần chút ít, vì vậy kéo cô bé vào trong góc đường, tiếp tục tục tĩu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio