Vạn Cổ Chí Tôn

chương 862: nhu tình tự thủy (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Mai Đông Nhi căng thẳng, không nghĩ tới Trình Ngọc còn mặc chiến y trên người, cơ hội thủ thắng chỉ sinh ra trong tích tắc, bỏ qua là hối hận, nàng cũng bất chấp tiếc rẻ thanh bảo kiếm theo nàng nhiều năm, rót toàn lực vào đánh tới..

Tạch...

Rốt cục có tiếng da bị đâm rách sinh ra, chiến giáp của Trình Ngọc lấy nơi mũi kiếm đâm vào sinh ra vết rạn như mạng nhện..

- Chi! Chiến giáp của ta!

Trình Ngọc kinh sợ hét lớn một tiếng, thân thể của hắn bạo phát khí kình mạnh mẽ, chiến giáp vỡ vụn, hóa thành từng đạo kình phong lao thẳng về phía Mai Đông Nhi.

Trường kiếm của Mai Đông Nhi đâm vỡ chiến giáp đối thủ, linh khí mất đi, nàng vội vàng thu hồi kiếm thế, múa kiếm quanh thân ngăn cản những mảnh giáp vỡ bay tới, âm thanh leng keng không ngừng vang vọng.

Trong mắt Trình Ngọc mang theo lửa giận ngút trời, tuy áo giáp kia chỉ là ngũ giai, thế nhưng mà tốn hao tài phú rất lớn hắn mới mua được, hắn vô cùng yêu quý nó, không ai biết được. Huống chi một kích vừa rồi đánh trúng làm hắn sinh ra hổ thẹn, làm cho hắn nổi giận, hắn hét lớn một tiếng.

- Chết!

Mai Đông Nhi đánh bay mảnh áo giáp vỡ liên tiếp, nhìn thấy Trình Ngọc công kích tới, cũng không lùi nữa, dùng trường kiếm đâm tới.

- Hạt gạo dám tranh sáng với trăng, bại cho ta!

Trình Ngọc hét lớn một tiếng, hai đấm đánh vào trường kiếm, "Phanh!" Một tiếng bảo kiếm bẻ gẫy, quyền kình tiêu tán hơn phân nửa, nhưng vẫn còn một bộ phận phá không lao tới đánh vào Mai Đông Nhi.

- Hừ, ta chính là Võ Tông cửu tinh, cho dù ngươi thi triển âm mưu quỷ kế gì đều không có khả năng vượt qua cái hào rộng ba tinh.

Trình Ngọc một chiêu đắc thủ, rốt cuộc bất chấp phong độ, hiện tại nghĩ phải mau chóng đánh bại Mai Đông Nhi, vãn hồi mặt mũi cho mình.

Hắn chậm rãi lăng không bay lên, tay phải giơ lên cao cao, trên ngón trỏ mang theo kim quang sáng ngời, nguyên khí bốn phía lấy ngón tay của hắn làm trung tâm, hội tụ từ trên xuống, giống nhưlực một chỉ này làm không gian rung động lắc lư.

- Đây là...

Hà Ứng Dong cả kinh, nhìn qua lão giả bên cạnh, cả kinh nói:

- Đạo Thanh Nhất chỉ? Ngươi vậy mà mang vũ kỹ bá đạo này truyền cho hắn?

Trưởng lão bên cạnh mặc cẩm y màu đen, mặt lộ vẻ tự mãn, nói:

- Hà trưởng lão sao kinh hoảng như thế? Dùng tu vị thiên phú của Trình Ngọc, chẳng lẽ học không được sao? Dùng thực lực Võ Tông cửu tinh của hắn thi triển chiêu này đã gần vô hạn tới Võ Hoàng. Đương nhiên, Mai Đông Nhi là cao đồ của Hà trưởng lão, khẳng định cũng học không ít công phú khó lường, tự nhiên là không cần sợ, ha ha!

Hắn đắc ý phi phàm, nhịn không được cười ha hả.

Sắc mặt Hà Ứng Dong âm trầm muốn chảy ra nước, nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể đi lên tát hắn mấy cái.

Tên trưởng lão bên cạnh cười to một lát, cũng tự hiểu không ổn, hơn nữa... Là bị ánh mắt Hà Ứng Dong nhìn chằm chằm trên trán đổ mồ hôi lạnh, đắc tội lão vu bà này, làm không tốt còn bị đánh một trận, hắn cũng không phải đối thủ của lão vu bà này, tự nhiên câm miệng, nhưng thần sắc đắc ý trên mặt không giảm chút nào.

Lý Phong Vũ thở dài nói:

- Lực lượng một chỉ này đã đạt tới Võ Hoàng nhất tinh, cô gái nhỏ kia quả quyết không tiếp được, đáng tiếc.

Trương Lăng Hoa nói:

- Đúng vậy, hai người này là lương tài có thể đào tạo, biểu hiện làm ta rất hài lòng.

Mai Đông Nhi dưới uy áp một chỉ này, cũng cảm thấy tim đập nhanh và vô lực, giống như một chỉ kia có thể chấm dứt tất cả, sau khi đánh ra thì nàng sẽ thua. Một quyền vừa rồi của Trình Ngọc tuy làm bảo kiếm tổn hao, nhưng cũng không có bị tổn thương, nhưng mà dưới uy áp của một chỉ này thì nàng cảm thấy sắp thua rồi.

- Sẽ thua sao?

Mai Đông Nhi cười khổ, kém ba tinh, đây là cái hào rộng, nàng vô duyên với top ba, việc nàng đáp ứng đã không làm được.

Trên mặt Mai Đông Nhi mang theo thần sắc cô đơn, có chút quay đầu nhìn qua dưới đài.

Lý Vân Tiêu đang nhìn nàng, trong mắt mỉm cười, tràn đầy vẻ cổ vũ.

Mai Đông Nhi toàn thân chấn động, trong đầu tâm niệm thay đổi thật nhanh, nàng lúc này nhớ tới đêm đó trong khách sạn, đối phương đã dạy cho nàng một chiêu chưởng pháp kinh thiên -- Nhu Tình Tự Thủy!

Nàng thu liễm tâm thần, quét sạch tất cả cảm xúc mặt trái, bắt đầu tinh tế nhớ lại thân ảnh cao lớn kia, mỗi một động tác đều chí thiện chí nhu, người nọ giống như hóa thân cho thủy chi bản nguyên, mỗi cử động đều ẩn chứa đại đạo.

Thân thể Mai Đông Nhi không tự giác bắt đầu bắt chước thân ảnh trong đầu, thức mở đầu, chí nhu, chí cương, như dòng suối nhỏ chảy nhỏ giọt, uốn lượn nhu nhược, lại có thể xuyên qua núi đá.

Đột nhiên đồng tử Hà Ứng Dong co rút lại, hoảng sợ nhìn qua biến hóa trên người Mai Đông Nhi, giờ phút này quanh thân nàng có hơi nước và sương mù che chắn, thân thể như đặt mình trong hào quang màu lam, vậy mà thấy không rõ bộ dáng, mà từng chiêu từng thức ẩn chứa võ ý, nàng vậy mà xem không hiểu!

- Hà trưởng lão!

Đột nhiên Trương Lăng Hoa mở miệng hỏi:

- Chiêu vũ kỹ của Mai Đông Nhi là cái gì? Ngươi truyền thụ cho nàng?

Trong lòng Hà Ứng Dong căng thẳng, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người nhìn qua nàng, kể cả Tễ Lâm cùng Phương Thiên Hạc cũng nhìn qua, thời điểm này tự nhiên không thể nói không biết, đành phải kiên trì nói:

- Đúng vậy. Ngày ấy trong tàng kinh các phát hiện vũ kỹ vô danh, uy lực cực lớn, thuận tiện truyền cho Đông Nhi!

- Ah?

Trương Lăng Hoa kêu một tiếng, liền không lên tiếng nữa, nhưng trong hai mắt vẻ mặt ngưng trọng càng ngày càng mạnh, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mai Đông Nhi, không nháy mắt.

Không chỉ có hắn, Lý Phong Vũ cũng căng thẳng, nghe Hà Ứng Dong nói như thế, tất nhiên là vũ kỹ kinh người thời Bắc Hạt Tông lưu lại, hai người bọn họ đều có truyền thừa của Bắc Hạt Tông, từ một ít di tích và điển tịch phát hiện vũ kỹ là bình thường, nhưng giờ phút này Mai Đông Nhi thi triển ra hiển nhiên không đơn giản như thế.

Ngay cả sư phụ Trình Ngọc cũng phát hiện không đúng, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Hà Ứng Dong, nội tâm cuồng mắng không thôi, con mẹ nó bà tám chết tiệt này giả vờ.

- Hừ, dốc hết sức đánh đi, dưới thực lực cường đại của ta, vũ kỹ gì cũng vô dụng mà thôi.

Trên mặt Trình Ngọc đầy khinh thường, quát khẽ:

- Mai sư muội, ngươi có thể để ta thi triển chiêu này, xem như thiên phú dị bẩm, rất đáng tự hào rồi!

- Đạo Thanh Nhất Chỉ, diệt cho ta!

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, chỉ phong đột nhiên điểm xuống, hóa thành một phi tuyến trên không trung, đánh thẳng xuống.

Mai Đông Nhi giương mắt nhìn qua, trong con ngươi mang theo bình tĩnh như nước, không có một tia rung động, vào thời khắc này nàng cảm thấy bốn phía tràn ngập nguyên tố thủy hệ, tùy ý thu lấy, động tác thân thể rốt cuộc thi triển tới chiêu cuối của thân ảnh trong đầu, đánh ra một chưởng, Nhu Tình Tự Thủy!

Oanh!

Bàn tay trắng nõn nà đánh ra rất hời hợt, lại giống như nghe thấy âm thanh sóng biển, tất cả mọi người đều cảm giác bản thân đang ở trong biển cả, sóng biển cuồn cuộn ập tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio