Vạn Cổ Chí Tôn

chương 973: kiếm ý (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn vốn có ý tán thưởng, nhưng lọt vào tai Công Tôn Chiến lại mỉa mai vạn phần, tâm tình yên tĩnh bỗng nổi lên sóng gió ngập trời, một tia nộ khí hiên lên trên mặt hắn, trong tay lóe lên hàn quang, kiếm khí tung hoành, phóng tới trước.

- Kiếm quyển thiên khung phá thương mang

Trong một kiếm này, có chứa khoáng đạt chi ý của thiên thương địa mang, mang đến cho người một loại tâm di khoáng đạt, khí phách Thiên Địa rộng lớn.

- Hảo kiếm, tên đậu bức này thật là có tài.

Lý Vân Tiêu nói:

- Cẩn thận bảo vệ trận pháp, đừng để bên ngoài lại bị phá hủy.

Sau khi hắn nói xong lời này cũng giống như mọi người vọt qua một bên, kiếm thế của Võ Đế, coi như là Bất Diệt Kim Thân sơ cấp cũng sẽ lập tức tan thành mây khói ngay.

- Ân khó trách không có mắt như vậy, quả nhiên có chút tài năng.

Mạc Tiểu Xuyên chân phải lui về sau một bước, một đạo kim quang tản ra dưới chân, bao phủ trọn cả truyền tống đại trận vào dưới kim mang, sợ bị kình khí của hai người tổn hại. Về sau mới múa hai quyền trước người, nguyên khí theo quyền lộ từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, kẹp thân kiếm vào giữa hai dấm.

Lực lượng khống chế cực kỳ tinh diệu, không để cho chút dư âm khuếch tán ra, để tránh chấn động làm ảnh hưởng đến người bên cạnh.

Công Tôn Chiến kinh hãi, chỉ riêng chiêu này đã thấy được đối phương ở mặt khống chế lực lượng còn tinh diệu hơn xa mình. Nhưng chỉ có khống chế tinh vi vẫn không đủ, mấu chốt thẳng lợi vẫn là thực lực tuyệt đối

Hắn mạnh mẽ rót Đế Khí vào trong trường kiếm, trong chốc lát bắn ra đạo đạo hoa quang, phá vỡ phòng ngự nguyên khí trong tay Mạc Tiểu Xuyên, trực tiếp đẩy mạnh ba thước, đâm thẳng tới trái tim Mạc Tiểu Xuyên.

Mạc Tiểu Xuyên thần sắc tỉnh táo như thường, quyền phong hiển hách chấn lên thân kiếm, nhộn nhạo ra âm luật chói tai. Hắn khổ cái dưới chân không thể nhúc nhích, nếu không một khi di động, trận pháp sẽ rất dễ bị Đế Khí chấn vỡ, mà bọn hắn cũng không còn thời gian tiến hành tu sửa thêm nữa.

"Đương đương đương"

Quyền ảnh như Hồ Điệp bay múa quanh thân..., dưới một quyền này, vậy mà hơn ba mươi đạo khí kình tầng tầng lớp lớp bài sơn đảo hải chồng chất ép qua, một đạo cường thế hơn một đạo.

Trên trường kiếm của Công Tôn Chiến đã uy áp cực lớn ảnh hưởng, kiếm thế chuyển hướng, đâm trật tới. Kiếm khí không giảm bắn ra khỏi mũi kiếm, trực tiếp xuyên qua hư không ngàn mét.

Người bốn phía thấy thế cả kinh xanh cả mặt, vừa rồi nếu có người ở chỗ đó thì đã lập tức xong đời rồi.

Thần Tiên đánh nhau, tai họa phàm nhân, thật không sai chút nào.

- Đánh nhau với ta, lại còn vọng tưởng bảo vệ trận pháp, càn rỡ.

Công Tôn Chiến sau một kiếm, tin tưởng tăng nhiều, hoành kiếm quét lên, kiếm quang ở bên ngoài thân kiếm ngưng tụ ra hư ảnh, phảng phất có Kiếm Linh trong đó, mang đến cho người khí tức khát máu, không lưu tình chút nào chém xuống dưới.

Mạc Tiểu Xuyên chân phải không rời, xoay tròn nửa người, hai ngón hóa thành kiếm quyết, lâm không điểm tới kiếm ảnh của đối phương, quát khẽ:

- Nếu không phải bảo vệ trận pháp, ngươi cho rằng mình có thể sống tới giờ sao?

"Bang bang"

Chỉ lực hóa kiếm, chấn khiến kiếm ảnh kria lập tức chôn vùi, uy lực một kiếm kia của Công Tôn Chiến lại cường đại như vậy, sinh sinh muốn chém hắn thành tro bụi

Mạc Tiểu Xuyên rốt cục động dung rồi, một nửa lực lượng của hắn đều rót vào dưới chân phải, muốn thủ hộ trận pháp, hơn nữa hành động bị hạn chế, khắp nơi bị quản chế.

- Tiện nhân luôn sĩ diện cãi láo, rõ ràng nhìn ra chênh lệch giữa ta và ngươi lại không biết thối lui. Còn vọng tưởng mượn nhờ ta thủ hộ trận pháp mà lấn tới, đã vậy thì vĩnh viễn lưu lại đi.

Trên người Mạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên bắn ra kiếm khí cường đại, chỉ đứng ở đó lại như hóa thành một thanh thần binh lợi khí vô kiên bất tồi, sắp xuất khiếu

Chỉ riêng loại uy thế hóa kiếm này đã khiến kiếm quang của Công Tôn Chiến trì trệ, tựa hồ đã nhận ra chuyện gì đó nguy hiểm, bảo kiếm kia bỗng nhiên phát ra tiếng chói tai, phảng phất như đang cảnh cáo

- Không tốt.

Công Tôn Chiến trong nội tâm cả kinh, hoảng sợ muốn thu kiếm bỏ chạy. Giờ khắc này hắn mới cảm nhận được chỗ khủng bố của Mạc Tiểu Xuyên, thì ra lúc trước hắn mới chỉ mới làm nóng người. Dưới kiếm khí kia, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không còn chút chiến ý nào nữa.

- Muốn đi? Ngươi sớm đớp cứt đi?

Thanh âm lạnh như băng của Mạc Tiểu Xuyên vang lên, giơ cánh tay lên cao, ở trên cánh tay phải kia, tựa hồ trong mơ hồ hiện ra một thanh kiếm hình, như ẩn như không, lóe ra ánh sáng âm u.

Đồng tử Lệ Phi Vũ đột nhiên co lại, hoảng sợ nhìn qua cán tay phải kia của Mạc Tiểu Xuyên, hắn cũng không phân biệt ra được đến cùng đó là một thanh thực kiếm hay chỉ là kiếm hình, nhưng kiếm ý kia lại cực kỳ mạnh mẽ, lan khắp toàn bộ tiểu viện, khiến mọi người cực kỳ sợ hãi.

Lý Vân Tiêu cũng có chút động, hai con ngươi dừng ở kiếm ý kia, tựa hồ ánh mắt mỉm cười, thập phần thưởng thức

- Hồng trần ngưng vọng ánh hạo nguyệt

Mạc Tiểu Xuyên trong miệng thở khẽ, kiếm quyết này đúng là Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết của Mạc gia bọn hắn, hắn thi triển ra càng mạnh mẽ hơn Lý Vân Tiêu nhiều. Bởi vì một kiếm này hắn đã tập luyện qua vô số lần rồi, so với Lý Vân Tiêu chỉ mới tập qua mấy lần quả thật cách biệt một trời một đất.

Kiếm quang chém xuống, một mảnh kiếm khí như biển, toàn bộ võ giả trong phạm vi vài dặm đều lênh đênh trong phiến kiếm hải này, kinh hãi ngừng thở, một chút động tác nhỏ cũng không dám có, dường như chỉ cần tùy tiện khẽ động, liền sẽ lập tức bị kiếm khí gọt thành bùn nhão, thậm chí bùn nhão cũng không còn vậy.

- Ah dừng tay, ta chẳng qua chỉ là...

Công Tôn Chiến đã triệt để sợ rồi, run rẩy sợ hãi rống lên.., nhưng thanh âm của hắn lập tức đã bị chôn vùi trong kiếm hải, không chỉ có hắn, mà bảy tên võ giả đi theo sau lưn còn không kịp kêu thảm đã lập tức tiêu vong, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiên qua trong Thiên Địa này vậy.

Một khe rãnh cực lớn nứt ra trên mặt đất, lấy chân phải Mạc Tiểu Xuyên làm đầu, một mực lan ra ngoài ngàn mét, sâu không biết mấy phần

- Chém tên cặn bã không biết tốt xấu này, lãng phí kiếm ý của ca.

Mạc Tiểu Xuyên khinh miệt Xùy~~ một tiếng, nhìn qua bên cạnh, nói với Lý Vân Tiêu:

- Vân thiếu, một kiếm vừa rồi như thế nào?

Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ mong đợi, xem thử có được lời khen ngợi của sư phó không.

Bọn người Lệ Phi Vũ đã sớm toàn thân mồ hôi lạnh, cả kinh đến quên mất nhúc nhích như thế nào, thần kinh kéo căng đến mức không thể trầm tĩnh lại, ngay cả cổ cũng khó nhúc nhích, trong cổ họng càng một hồi khô khốc, không cách nào lên tiếng.

- Đại ca, ngươi thật là lợi hại.

Mạc Hoa Nguyên lộ ra thần sắc mừng rỡ, thật tình khen:

- Không biết đại ca bây giờ có tu vị gì, một kiếm kia cực kỳ mạnh mẽ, theo ta suy tính, ít nhất cũng là Võ Đế tam tinh rồi.

- Hắc hắc.

Mạc Tiểu Xuyên cười đắc ý dưới, ánh mắt thủy chung không rời khỏi trên người Lý Vân Tiêu, tựa hồ chỉ có khẳng định của hắn mới thật sự là khẳng định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio