Đám người chung quanh không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ, trong đó có tu sĩ vực ngoại, cũng có tu sĩ bản thổ thành Lô Hề.
Toàn bộ tầng 28 Uyển Thù lâu bị một đám người xem náo nhiệt vây kín, nhưng lại không có người trượng nghĩa tiến lên giúp đỡ.
Những tu sĩ bản thổ lòng đầy lửa giận, những ngày qua bọn họ chịu ức hiếp quá nhiều. Ngay cả trong Uyển Thù lâu cũng như thế, có thể tưởng tưởng được rong thành hỗn loạn cỡ nào.
Thế nhưng, bọn họ chỉ có thể nhịn, không thể làm gì.
Bởi vì bọn họ không dám đắc tội những tu sĩ vực. ngoại, có thể từ khoảng cách xa xôi nghìn dặm đi đến thành Lô Hề, có ai là người đơn giản. Đừng nói bọn họ không dám xen vào, cho dù là Nam Vũ tông, năm đại danh môn vọng tộc cũng phải cẩn thận từng ly từng tý, trong lòng run sợ.
Hà Tú Nương chắn trước một thiếu nữ có dáng dấp rất đẹp, khuôn mặt đáng yêu, rất dễ làm người dấy lên dục vọng muốn chinh phục.
Đám người kia trắng trợn cướp đoạt thiếu nữ, mà người cầm đầu chính là một thanh niên mặc bộ đồ đen, ánh mắt âm trầm, mũi ưng, mắt bé nhỏ, môi trắng bạc, vừa nhìn đã cảm thấy có chút tà dị, lòng dạ xấu xa.
"Bà chủ Hà, bản công tử coi trọng nàng, chính là vinh hạnh cho nàng. Nàng phải biết ơn mười tám đời tổ tông nhà mình”
thanh niên tà dị kia cầm một cái quạt giấy, hơi híp mất, trình trọng nói
Hà Tú Nương tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trên đời sao lại có như vô sỉ hỗn láo đến như thế. Truyện Hệ Thống
"Các hạ, hy vọng ngươi tuân thủ quy củ Uyển Thù lâu, ngươi không thể mang nàng đi” Hà Tú Nương hít một hơi sâu, vào lúc này nàng tuyệt đối không thể nhượng bộ, băng không một khi tiểu cô nương bị mang đi, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Huống chỉ, ở Uyển Thủ lâu xảy ra chuyện như vậy, nàng càng không thể để bọn họ đạt được ý đồ.
"Ha ha, quy củ Uyển Thù lâu? cái quy củ chó má gì! Ngươi chẳng lẽ đang đùa ta."
Thanh niên kia nghe vậy cười ha ha, trào phúng nói: 'Bà chủ Hà, nể mặt Tịch Thiên Dạ, ta mới nhường ngươi ba phần, nhưng xin ngươi đừng không biết tốt xấu, bằng không thì đừng trách ta không khách khí."
“Nói thật cho ngươi biết, người khác sợ Tịch Thiên Dạ, nhưng ta không sợ, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc ta."
Lời nói của thanh niên kia vang vọng toàn bộ Uyển Thù lâu, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, hiển nhiên hẳn cố ý nói cho mọi người đều biết, quả thực hung hãng bá đạo.
"Ngươi..."
Hà Tú Nương tức giận nhìn hắn, bây giờ nàng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ương ngạnh chống cự.
Mấy ngày nay Uyển Thù lâu cũng có xảy ra một ít mâu thuẫn cùng tranh cãi, bởi vì những người kia kiêng kỵ Dạ Nhị, nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng hiển nhiên thanh niên này không e ngại Dạ Nhị, mà nàng chỉ là một người phụ nữ thì có thể làm gì.
Nữ hài đứng phía sau nàng cũng run rẩy không thôi, những tu sĩ vực ngoại này quá mạnh mẽ, nếu bọn họ muốn mang các nàng đi, e là gia tộc chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể làm gì.
"Tịch Thiên Dạ có Thiên Bảo cung che chở, thánh nhân cũng không sợ, chuẩn thánh đến chắc chắn phải chết, ngươi chớ làm loạn." Tịch Thiên Hi căng thẳng nói.
Ngày hôm nay nàng cùng Vũ nhi đến dự tiệc, cùng mấy người bạn thân họp mặt, thật không ngờ sẽ xây ra chuyện như vậy.
"Ồn ào, bản công tử đang nói chuyện, còn chưa đến lượt ngươi lắm mồm."
Thanh niên kia mắt lạnh nhìn Tịch Thiên Hi một chút, cổ tay vung một cái, một chưởng ấn đột nhiên xuất hiện đánh về khuôn mặt Tịch Thiên Hi, đánh nàng ngã xuống mặt đất.
“Ngươi dám đánh người?" Hà Tú Nương tức giận nói.
"Đánh người? Ha ha, đánh thì đã sao, có tin ta hay không ta đánh cả ngươi”
Thanh niên kia nghe vậy cười khẩy, giờ tay lên muốn đánh, mấy tiểu cô nương phía sau bị dọa lùi về sau.
Đám người vậy quanh cũng bất ngờ, trợn mắt nhìn hắn, toàn bộ thành Lô Hề có ai không biết, Hà Tú Nương chính là mẫu thân của Tịch Thiên Dạ, tuyệt đối không thể đắc tội a.
Bằng không, thế gian này có mấy ai gánh chịu được lửa giận của Tịch Thiên Dạ?
Người thanh niên mặc áo đen này có lai lịch gì mà ngay cả Tịch Thiên Dạ cùng Thiên Bảo cung cũng. không để vào mắt.
"Một cái tay!”
Trong lúc bầu không khí vô cùng sốt sắng, một thanh âm lạnh bằng đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
Chỉ thấy, một thiếu niên mặc áo trắng, mang theo một thiếu nữ thanh tú chậm rãi đi tới.
Tất cả mọi người nhìn thấy thiếu niên kia đầu con ngươi co rụt lại, thân thể cứng ngắc, ánh mắt kiêng dè không dám nhìn thắng.
Có thể làm cho người trong thành Lô Hề này chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra ngay lập tức, thậm chí có không ít người hai chân run lấy bẩy.
Có lẽ cũng chỉ có một người.
Tịch Thiên Dạ!
"Cái gì một cái tay?"
Thanh niên kia nhìn thấy Tịch Thiên Dạ xuất hiện, lại không có chút kinh ngạc nào, vậy mà còn hơi nheo lại mắt nói.
"Dám gây sự ở Uyển Thù lâu, đá thương khách hàng của Uyển Thủ lâu, phạt một cái tay”
Tịch Thiên Dạ vừa dứt lời, từ trên trời giáng xuống một đạo phong mang sắc bén, mạnh mẽ chém về phía thanh niên mặc áo đen kia
“Ngươi dám.”
Thanh niên mặc áo đen kia không ngờ ngay cả hắn có lai lịch gì Tịch Thiên Dạ cũng không hỏi, lại trực tiếp ra tay, quả thực ngông cuồng.
Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ từ trên thanh niên mặc áo đen tỏa ra, dường như khói báo động xông thẳng lên trời
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn hắn, đại tôn!
Thanh niên mặc áo đen kia lại chính là một tên đại tôn! Hẳn mới bao lớn a, có lẽ chưa đến trăm tuổi đi.
Toàn bộ Lan Lăng quốc, chỉ có Tịch Thiên Dạ cùng Cố Khinh Yên mới có thể vượt qua hắn.
Nhưng mà, thanh niên mặc áo đen vừa bùng nổ ra tu vi đại tôn, đột nhiên một luồng áp lực vô hình phủ xuống, đè hắn lại.
Thanh niên kia đột nhiên đứng đơ người, chỉ có con ngươi có thể di chuyển, mà khí tức mạnh mẽ trên người cũng bị đánh tan hoàn toàn.
Xẹt!
Ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất, một cánh tay theo đó rơi xuống đất, chính là cánh tay vừa tắt vào mặt Tịch Thiên Hi.
Tất cả mọi người đều chấn động nhìn, một tên đại tôn, nói chặt tay liền chặt tay, không hề có một chút năng lực phản kháng nào, e là cũng chỉ có Tịch Thiên Dạ mới có năng lực đáng sợ như thế đi.
Tịch Thiên Hi chật vật từ dưới đất bò dậy, lau vết máu bên mép, ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Thiên Dạ.
"Quá đẹp trai rồi!"
“Thật mê người, nam nhỉ trên đời, không một ai bằng hắn”
"Hỏi thế gian, có mấy ai đẹp trai bằng hắn”
Mấy nữ hài đứng phía sau nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với ánh mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái xuất phát từ nội tâm, không có khống chế cứ thể biểu hiện ra.