Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 189 "bây giờ ta có đủ tư cách để nói chuyện với ngươi chưa?"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nữ nhân có ngoại hình tuyệt đẹp nhưng lại có khuôn mặt xấu xí. Thông tin sai rồi, kẻ này còn mạnh hơn lời đồn! Keng. Đột nhiên, Trần Mộc tiến lên một bước, Thổ Linh Ấn lưu chuyển, thân ảnh trong nháy mắt biến mất. Thúc Địa Thành Linh! Trần Phong xuất hiện trước mặt thiếu niên như một bóng ma. Sau đó, một tia kiếm chém vào cổ họng nữ thiếu nữ xinh đẹp này với tốc độ cực nhanh. Aaaa! Vào thời điểm quan trọng đó, thiếu nữ giơ tay lên và chặn nó bằng một thanh kiếm. Những tia lửa nhấp nháy. Nhưng sau một khắc, Trần Mộc giơ tay, nắm kiếm nhanh hơn! Tốc độ trực tiếp tăng gấp mười lần. Gần như trong chớp mắt, nó bắn ra như một tia sét và xuyên qua trái tim thiếu nữ với một sức mạnh khủng khiếp. Thiếu nữ ngơ ngác nhìn vết máu trên ngực mình, trong mắt có chút khó tin. Khi ả ngẩng đầu lên lần nữa, ả nhìn thấy toàn thân Trần Mộc được bao phủ bởi một dòng năng lượng màu xám đất, sức mạnh đã tăng vọt đến Hóa Cảnh cấp năm. "Kiếm Vũ Các nhất định sẽ giết ngươi!" Thiếu nữ hung hãn nói. Lúc này, đệ tử còn lại của Kiếm Vũ Các rốt cục tỉnh táo lại, nuốt nước miếng, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, không chút do dự mà trốn thoát! Trần Mộc không đuổi theo, mà chỉ bằng một cái búng tay, Thiên Công Vân Kiếm bắn ra như một ngôi sao. Nhìn thấy đầu của đệ tử Kiếm Vũ Các cuối cùng bị chặt ngay tại chỗ, máu phun ra như cột, nhuộm đỏ toàn bộ mặt hồ như gương phía dưới. Lập tức, Thiên Tòng Vân Kiếm lần nữa bay trở lại, rơi vào trong tay Trần Phong. "Bây giờ ta có đủ tư cách để nói chuyện với ngươi chưa?" Trần Mộc nhìn Khương Biệt Hạ vẫn đang ngồi trên ghế và nhẹ nhàng hỏi. Ánh mắt của mọi người ngay tại đây đều trừng lớn vì bất ngờ. Tất cả âm điệu du dương lập tức ngừng lại. Thoáng chốc, bầu không khí đã yên tĩnh hẳn đi, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi dần tản ra trong không khí. Tất cả người đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi hét ầm lên, dường như họ nhìn thấy hình ảnh máu me gì đó rất ghê gớm. Ba cái xác chết nằm trên mặt đất, be bét máu khiến lòng người rung sợ. Tất cả mọi người há to miệng không dám tin nhìn trận chiến trước mắt, họ đều biết trận chiến vừa rồi vừa chỉ mới diễn ra chưa đầy hai phút là đã kết thúc rồi. Ba tên cường giả cảnh giới Thông Thiên tầng thứ ba đã nghẻo hết. Vả lại còn là bị hạ gục ngay lập tức. Bao nhiêu thanh niên trong hoàng thành Ninh Quốc có được thực lực như này? Phải biết, ngay cả Thẩm Thương đang xếp hạng thứ năm trên bảng Thiên Kiêu cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Thông Thiên tầng ba mà thôi. “Trời phật ơi! Tên nhóc này là quái vật đó à?” “Mới đạt đến cảnh giới Hoá Tượng mà có thể giết được ba tên cấp cảnh giới Thông Thiên chỉ trong nháy mắt à!” “Mà hình như ba tên này đều là đệ tử cũ của Kiếm Vũ Các phải không?” “Khoan đã nào, sao ta cứ cảm thấy người đứng trên lầu kia hơi quen quen nhỡ? Hình như ta đã gặp hắn ở đâu rồi đó, chẳng lẽ hắn là tiểu đệ ta từng nhận trước kia à?” “Quen cái đầu nhà ngươi, người này chẳng phải là Trần Mộc được mệnh danh là sát thần đó sao? Hắn là người có thể tăng thẳng đến tầng thứ tám để giết địch đó, với năng lực của ngươi mà xứng nhận người ta làm tiểu đệ à? Ngươi nổ cũng dữ lắm á!” “…” Chẳng mấy chốc, cả tòa Thanh Phương Lâu dấy lên một đợt sóng xôn xao. Lúc này tất cả khách khứa, vũ nữ ở trong Thanh Phương Lâu đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trần Mộc. Trong những ngày gần đây, tiếng tăm của Trần Mộc rất vang dội. Hắn diệt không ít thiên tài của Kiếm Vũ Các tại hội Linh Lung, tin này làm oanh động khắp nơi. Nguyên nhân cũng vì đã rất nhiều năm trôi qua mà chưa ai gặp một thiên tài quái vật như hắn, kể từ khi tam hoàng tử thức tỉnh linh căn Thái Dương khiến cả Hoàng Thành dậy sóng thì không còn ai nữa. Nhưng địa vị của hoàng tử cũng là con cháu của hoàng thất, cho nên mọi người thấy khoảng cách quá xa xôi. Ngược lại, bây giờ Trần Mộc lại là người được sinh ra trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Thành tích của hắn đúng là tiêu biểu cho dân nghèo vươn lên vượt khó. Khương Biệt Hạ đứng ở lầu hai nhìn xác chết xung quanh, rồi lại lia mắt nhìn Trần Mộc nói: “Người ngươi chọc vào nhiều ghê á!” “Có rất nhiều kẻ muốn giết chết ta, nhưng đa phần bọn chúng đều quá kiêu ngạo. Vậy nên ta đành làm người tốt, tiễn chúng đi Tây Thiên đấy!”, Trần Mộc xòe tay, nhún vai. “Với tính cách này của ngươi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta đánh chết cho coi!”, Khương Biệt Hạ lại nhắc nhở. “Thì một là ta giết chết người khác, hai là để chúng giết chết ta. Trong đời này, có kẻ nào chưa ăn vài đao chứ! Ta hiểu được chân lý này, nên lựa chọn hoàn thành công việc!”, Trần Mộc nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio