Nhớ trước đây, khi hắn ta xông qua ba ải này, cũng bị giày vò kha khá, thậm chí có một số đệ tử chỉ còn nửa cái mạng khi vượt cửa cuối cùng. Chút thương thế của ba người Trần Mộc coi như là tốt lắm rồi. "Hắn chính là tên nhóc mà ngươi nói ư?" Không biết từ bao giờ, một lão giả tóc trắng xóa đứng bên cạnh Phong Vu Mộc. Khuộn mặt hắn ta gầy gò, lúc nói chuyện còn lộ hàm răng chẳng còn mấy cái ra. Thế nhưng, cặp mắt của hắn ta lại vô cùng sắc bén và sáng láng, còn sắc bén hơn cả người trẻ tuổi! "Lão già, lần sau ông xuất hiện nhớ báo một tiếng được không. Cái dáng vẻ này của ông đáng sợ lắm đó!" Phong Vu Mộc mắng. Lão giả trợn mắt lườm hắn ta: "Thằng nhóc thối nhà ngươi, đúng là trời sinh nghịch cốt, mới nhập tông có mấy năm đã dám nói chuyện với lão phu như vậy rồi!" "Sao nào, lần sau nhìn thấy ngươi có cần phải quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi mới được nói không, à tiện còn thắp thêm ba nén hương nữa! Ngươi không nhìn lại bản thân đi, Anh Điện của chúng ta bị ngươi điều hành thành cái gì rồi…" Phong Vu Mộc mắng lại không chút khách khí. Lão giả bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt đỏ bừng, giơ tay lên vỗ vào trán hắn: "Đều tại các ngươi kém cỏi chứ tại ai, còn trách ta được chắc!" Sau đó, lão giả lười để ý tới con hàng nghịch cốt này, quay đầu nhìn về phía ba người vừa đến, nhất là Trần Mộc. Cảm nhận được thực lực của hắn, hắn ta nhíu mày. "Mới tầng thứ bảy cảnh giới Hóa Tượng, ngươi cũng gọi ta ra đây. Ngươi coi Anh Điện của chúng ta là trạm thu gom đồng nát à?" Lão giả nổi giận. "Ha ha, cũng sắp rồi, dựa theo tốc độ phát triển này thì ta thấy Anh Điện sắp thành nơi thu gom đồ phế thải rồi đó!" Phong Vu Mộc nhếch môi mỉa mai. "Lượn đi!" Lão giả vung tay lên lên, hất Phong Vu Mộc ra ngoài. Sau đó, hắn nghiêm mặt đi xuống đại điện. Cùng lúc đó, tam đại điện chủ khác cũng nhẹ nhàng hạ xuống, tiên khí phiêu phiêu đứng trước đại điện. Ba người Trần Mộc dừng bước, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, khảo nghiệm quan trọng nhất đến rồi! Linh Tiêu Tông được chia ra làm bốn đại điện: Thiên Điện, Địa Điện, Anh Điện, Linh Điện! Bốn đại điện này không hề hòa thuận, mà nằm rơi vào trạng thái cạnh tranh lẫn nhau, bởi vì trong Linh Tiêu Tông, tất cả tài nguyên tu luyện đều cần phải tranh giành. Chuyện đệ tử của bốn đại điện đánh nhau vì tài nguyên tu luyện diễn ra cực kỳ thường xuyên. Chỉ cần bốn đại điện không gây chuyện quá ồn ào, tông chủ Linh Tiêu Tông sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không để ý đến. Hắn ta biết, nếu biến tông môn thành nhà ấm nuôi hoa, sẽ chỉ đi vào bế tắc. Chỉ có chém giết liên tục mới có thể hưng thịnh. Khi Điện Chủ Tứ Đại Điện bay tới cửa tòa cung điện, tất cả mọi tiếng xì xào đều im bặt, mọi người đều ngước nhìn theo bốn người vừa mới đến, trong mắt ánh lên sự kính sợ. Có thể thấy, địa vị của Tứ Đại Điện Chủ trong Linh Tiêu Tông cực kỳ cao. Ba người Trần Mộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Tứ Đại Điện Chủ. Trong mắt Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan hiện lên nét nóng bỏng, có vẻ rất ngưỡng mộ những cường giả cấp bậc như vậy. Trong Tứ Đại Điện Chủ, Trần Mộc đảo mắt nhìn qua cả bốn, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Điện Điện Chủ. Vị Điện Chủ này là một người đàn ông trung niên mặt như ngọc, đôi mi rất dài, gượng mặt mịn màng trắng nõn, nhưng cũng góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa cả ánh sao. So với ba vị Điện Chủ khác, hắn ta có sức hấp dẫn còn hơn cả thiếu nữ. Thế nhưng không hiểu vì sao, khi đối mặt với vị Điện Chủ này, hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Hắn có thể nhận thấy ánh mắt tên này nhìn mình có cái gì đó rất lạ. "Ba vị tiểu bối đây ư? Vượt qua được ba cửa khảo nghiệm mà vẫn còn nhiều sức lực như vậy, thật là hiếm thấy, đúng là ba hạt giống tốt!" Điện Chủ Địa Điện lên tiếng. So với gương mặt dịu dàng như ngọc của Điện Chủ Thiên Điện, hắn ta như một thái cực khác. Trên người hắn mặc một bộ trường bào màu xám, gương mặt ngăm đen, tứ chi phát triển, cơ bắp cường tráng. Hắn ta chỉ đứng đó, nhìn cơ thể cuồn cuộn đã đủ khiến rất nhiều người kinh sợ rồi.
"Không ngờ lại có cả một cô gái trong đây nữa, xinh xắn quá. Cô bé này ta muốn, đừng ai giành với ta!" Điện Chủ Linh Điện cười nhẹ.