Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 274 bỏ lại trần mộc và hạ chỉ lan.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Điện chủ không được tự ý giết hại đệ tử của môn phái, nhưng có cho phép các đệ tử tranh đấu với nhau!" "Hay nói cách khách, đệ tử của điện chủ có thể tìm đến ngươi bất cứ lúc nào, nên ngươi cũng phải cẩn thận!" "Ta có thể giúp người ngăn chặn điện chủ Thiên Điện, là vì chúng ta đều là điện chủ, nhưng tranh đấu giữa các đệ tử với nhau ta cũng khó mà chen vào!" Nghe tới đây, Hạ Chỉ Lan hơi trầm ngâm, vội hỏi: "Tiền bối, lẽ nào không có cách nào khác nữa sao?" Thiếu nữ mặc váy lụa trắng gượng cười, đáp: "Đương nhiên là có, chỉ cần ngươi trốn vào trong cung điện của Linh Điện, đóng cửa không ra mặt thì đệ tử của Thiên Điện chắc chắn sẽ không làm gì được ngươi, nhưng ngươi liệu có làm vậy không?" Thiếu nữ mặc váy lụa trắng nhìn Trần Mộc với ánh mắt ngờ vực. Với tính cách của Trần Mộc, nếu bắt hắn phải trốn thui trốn lủi thì e là hơi khó. Nếu hắn trốn thật thì thiếu nữ mặc váy lụa trắng này cũng chẳng lấy làm vui, thậm chí còn thấy mất mặt. Nếu như không đương đầu được với điện chủ thì chí ít cũng phải dám đối đầu với đệ tử của hắn ta! Nếu ngay cả đệ tử của điện chủ cũng không dám đối đầu thì đừng có hòng sau này đối đầu được với điện chủ Thiên Điện! "Tôi muốn hỏi một câu, nếu như bọn họ tới thì thi thể sẽ chôn cất ở đâu?", Trần Mộc đột nhiên hỏi. Thiếu nữ mặc váy lụa trắng hơi sững người. Sau đó, nàng ta hệt như bị câu hỏi này của Trần Mộc chọc cười, chợt bật cười ha ha. "Nếu ngươi thật sự có thể giết chết bọn họ thì không cần chôn, cứ quăng thẳng xuống biển cho cá sấu ăn!" "Nhất trí, vậy cứ thế mà làm!" Trần Mộc cười khẩy! Nghe hai người họ nói chuyện như vậy, Hạ Chỉ Lan hơi im lặng. Người còn chưa tới mà đã nghĩ nên chôn ở đâu rồi, không phải họ nên nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào sao. Dù sao đây cũng là đệ tử của Thiên Điện, có thể gia nhập vào Thiên Điện thì đều là thiên tài ở trong số thiên tài, chắc chắn những nhân vật này còn mạnh hơn nhiều thiên tài ở Ninh Quốc! Dã tâm của hai người này không phải bình thường chút nào đâu! "Đúng rồi, ta có thể chữa trị linh căn của cô được!" Trần Mộc nói với nữ tử áo trắng. Nữ tử này từng giúp hắn một lần, Trần Mộc cũng muốn giúp lại nàng để trả ân tình này. "Ngươi sao? Ngươi mà cũng có thể chữa được linh căn của ta à?" Nữ tử áo trắng nọ bĩu môi. Trông thái độ của nàng ấy như vậy hiển nhiên là không tin lời mình. "Ta nói thật đó, ta có thể chữa trị linh căn của cô được!" Trần Mộc nghiêm túc nói. Tiên thiên đạo thai cũng là do hắn chữa trị kia mà, ngay cả Tiên thiên đạo thai mà hắn còn chữa được thì linh căn của người khác có là gì. "Tiền bối, Trần Mộc giỏi lắm ạ, bệnh của của gia gia ta cũng là nhờ hắn chữa khỏi đấy ạ!" Lúc này Hạ Chỉ Lan cũng mở lời phụ hoạ. Nữ tử mặc áo trắng vẫn nghi ngờ nhìn Trần Mộc như trước, nàng khẽ lắc đầu. "Trước tiên, chờ ngươi vượt qua được thử thách của những đệ tử Thiên Điện đã rồi hẵng nói, đúng rồi, trong Tông môn còn có rất nhiều nơi tu luyện, những nơi đó không tệ chút nào đâu, cũng không tốn chi phí gì cả, các ngươi có thể đi, nhưng điều kiện tiên quyết là, những nơi đông người thì ngươi phải chiếm chỗ, phải đánh thắng được người ta!" "Với những nơi ở trong Chí Vu Linh Điện thì có thể tới được, nhưng ngoài phạm vi Linh Điện thì phải nói chuyện bằng nắm đấm cả đấy!" Nữ tử áo trắng thản nhiên nói. "Ta còn có việc, ta đi trước đây, các ngươi cứ tự nhiên nhé, à đúng rồi!" Nữ tử áo trắng như nghĩ ra chuyện gì, nàng ấy xoay người lại, nói: "Không cần gọi ta là tiền bối vậy đâu, nếu có thể vào được Linh Điện của ta thì các ngươi cũng được xem là đệ tử của ta rồi, ta là Hàn Giang Tuyết, các ngươi gọi ta là sư phụ được rồi, nếu ra ngoài có bị ai bắt nạt, cùng là thân phận đệ tử thì có thể đánh lại, nếu như là tiền bối thì cứ gọi ta, lão nương sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!" Nói xong, Hàn Giang Tuyết hấp tấp rời đi. Bỏ lại Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt người đối diện không giấu được ý buồn cười. Ngoại trừ hơi lười một chút ra thì hình như người sư phụ này cũng rất ổn đấy chứ! "Trần Mộc, ta đi dạo xung quanh một chút đây!" Hạ Chỉ Lan nói. Lần đầu tiên tới Linh Tiêu Tông, nàng thấy không được quen thuộc lắm, cho nên nàng muốn đi dạo làm quen hoàn cảnh một hồi. "Được!" Trần Mộc gật đầu, không ý kiến. Với thực lực của Hạ Chỉ Lan bây giờ, trong Linh Tiêu Tông này, ngoại trừ những đệ tử đứng đầu kia ra thì khó ai có thể bắt nạt nàng ấy được. Rất nhanh sau đó, Hạ Chỉ Lan đã rời khỏi nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio