Nhưng Trần Mộc còn chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, tại lối tối đen dẫn tới tầng cao hơn, dưới ánh sáng lờ mờ lại xuất hiện thêm một trăm người đồng mình đầy tia sét. Hơn nữa, thực lực của họ lại mạnh hơn, đã đạt đến cấp độ hai của cảnh giới Thông Thiên. Càng lên cao độ khó càng tăng. Trần Mộc nghiến răng, tiếp tục cầm kiếm xông lên. Tất cả những người đồng cũng lao đến bao vây công kích. Vào tình cảnh hiện giờ, ngay cả một cơn vũ bão đinh ba cũng đủ để đánh bại Trần Mộc. . . . Hai giờ đồng hồ trôi qua. Cửa Tháp Đồng Nhân đóng chặt hồi lâu lại được mở ra. Một chàng thanh niên người đầy máu, đứng trước cửa tháp khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. "Đây là ai?", nhiều người ngỡ ngàng lên tiếng. "Trưởng lão, người có thuốc không? Cho tôi một viên thuốc tẩm bổ, tôi sắp không chịu được nữa rồi!", Trần Mộc chìa tay về phía ông già mặc áo dài xanh, sắc mặt trắng bệch nói. Ông già mặc áo màu xanh chợt ngây người: "..." Lúc mới bắt đầu, Trần Mộc vẫn còn ở trong trạng thái đỉnh cao, suốt hai giờ qua, hắn bị người ta ngược đãi thảm đến mức không nỡ nhìn. Lúc Trần Mộc ra khỏi tháp Đồng Nhân, trên người hắn vết thương chồng chất, máu chảy đầm đìa, không ngừng nhỏ xuống, nhìn qua giống như cả người đầy máu vậy. "Thằng nhóc này có thể sống sót đi ra ngoài rồi!" Từng tiếng thốt lên đầy kinh ngạc. Mọi ánh mắt cùng lúc hướng về phía Trần Mộc, trong đôi mắt họ ngập tràn vẻ khó tin. Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng, hiện tại, ở bảng xếp hạng trên vách đá, tên Trần Mộc đã nhảy lên thứ bốn mươi tám. Nói cách khác, chỉ trong ngày hôm nay, Trần Mộc đã vượt qua tầng thứ bốn mươi tám. "Cái tên này ở tầng thứ bảy cảnh giới Hóa Tượng thật đó sao?" Tất cả mọi người đều khó mà tin nổi. Mà Trần Mộc thì không hề để ý tới ánh mắt của người khác, hắn lảo đảo bước đi, rời khỏi tháp Đồng Nhân, dưới chân hắn, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều nhìn về phía trưởng lão mặc áo bào màu xanh. Trưởng lão mặc áo bào màu xanh bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, lúc này ông ta mới vung tay áo bào lên, ném một viên đan dược tới: "Đây là phần thưởng vượt tháp!" Trần Mộc cười nhạt, sau khi bắt lấy thì nuốt thẳng. Tiếp sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Mộc bước từng bước chân đầy máu rời khỏi tháp Đồng Nhân. Mãi đến khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người, bọn họ mới dần bình tĩnh lại, ai nấy đều tỏ vẻ chấn động lẫn khó tin. "Ta nhớ hình như đồng nhân ở tầng bốn mươi tám đã đạt đến tầng bảy của cảnh giới Thông Thiên rồi mà!" "Cái tên này, thực lực thì cảnh giới Hóa Tượng nhưng lại có thể giết được tầng bảy của cảnh giới Thông Thiên??" Tất cả mọi người dần hít thở vội vàng. Tầng bảy của cảnh giới Hóa Tượng lại có thể một mình giết được trăm người trong trận đồng nhân ở tầng bảy của cảnh giới Thông Thiên, cái này có nghĩa là gì? Bọn họ đã không cách nào tưởng tượng hơn được nữa. "Hừ, mấy người cũng đề cao hắn quá rồi đấy, các ngươi đừng quên, đồng nhân trong tháp Đồng Nhân đều không có ý thức! Chúng nó dựa vào hơi thở của ngươi để tìm ra vị trí của ngươi, vậy thì chỉ cần ngươi có thể che giấu được hơi thở của mình, tránh được thế tiến công của những đồng nhân đó thì sẽ leo lên được các tầng cao hơn thôi!" Lúc này, một giọng nói khác biệt hơi giễu cợt bỗng thình lình vang lên. Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, có vẽ cũng khá là hợp lý.
Bọn họ đã từng vào tháp Đồng Nhân này rồi, đương hiểu cũng hiểu được khuyết điểm của những đồng nhân được sinh ra từ linh trận này.