Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 286 "ta tới sớm hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồi lâu sau, rốt cục linh lực của Trần Mộc cũng đã lên cao tới cực hạn. Lúc này đây, Trần Mộc không hề do dự nữa, dưới sự vận chuyển công pháp, hắn nhanh chóng vượt qua tầng tám của cảnh giới Hóa Tượng. Rầm. Trong cơ thể hắn có một tiếng vang trầm vang lên, đột nhiên, linh lực thuần khiết như hồng thủy lập tức chảy xuôi trong người hắn. Sau khi đột phá thuận lợi, Trần Mộc cũng không hề dừng lại mà tiếp tục tiêu hóa dược lực trong cơ thể. . . . Chỉ trong một đêm, sáng rạng sáng ngày hôm sau, Trần Mộc vừa mở hai mắt ra. Lúc này đây, hắn siết nắm đấm lại, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn ở trong cơ thể mình, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười. Đã đạt mức cao nhất tầng thứ chín của cảnh giới Hóa Tượng rồi! Đây cũng là thực lực hiện tại của Trần Mộc. Mặc dù nếu dùng Hồng Kim Long Túy Đan, hắn có thể đột phá đến cảnh giới Thông Thiên, tuy nhiên hắn lại không muốn làm như vậy, bởi vì nếu vượt cảnh giới dựa vào đan dược mà lại tăng quá nhanh, điều đó sẽ gây nên căn cơ bất ổn. Hắn định cứ rèn luyện linh lực của mình cho vững chắc, đợi đến khi hoàn toàn lên đến cảnh giới đó, hắn sẽ vượt qua cảnh giới Thông Thiên. Một ngày mới bắt đầu. Trần Mộc lại xách Thiên Tùng Vân Kiếm đi vào Đồng Nhân Tháp. Có lẽ hôm qua sự tích Trần Mộc xông tháp tạo ra oanh động không nhỏ, cho nên bây giờ vừa thấy hắn đến, rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía Trần Mộc. "Hôm qua tên này bị thương nặng như vậy, thế mà hôm nay lại tới nữa!” "Không biết lần này hắn sẽ xông đến tầng thứ mấy của Đồng Nhân Tháp đây?" Tiếng nghị luận xa xa truyền tới. Có điều, Trần Mộc không hề để ý tới những ánh mắt này, hắn đi thẳng tới trước mặt trưởng lão áo bào xanh: "Trưởng lão, mở tháp đi!" Trưởng lão áo bào xanh ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trần Mộc: "Cần Truyền Âm Phù không?" "Không cần!" Trần Mộc nói. Trưởng lão áo bào xanh không nhiều lời nữa, vung tay áo lên, cửa lớn nặng nề lại ầm ầm mở ra. Trong mắt Trần Mộc lóe lên chiến ý lạnh thấu xương, chân giẫm mạnh, thân hình hóa thành một cơn gió bay thẳng vào trong. . . . Mà trong lúc Trần Mộc tiến vào tháp tu luyện. Một bên khác, ở chỗ sâu nhất Linh Tiêu Tông có một ngon núi nguy nga, trên đỉnh núi là tòa đại điện vàng son lộng lẫy sừng sững đứng đó. So sánh với bốn đại điện khác, bên ngoài tòa đại điện này được chế tạo từ linh thạch, nhìn từ xa có cảm giác cực kỳ xa hoa, cho dù là hoàng cung Ninh Quốc cũng không so sánh được. Ngọn núi này tên là Linh Tiêu Phong, mà toà đại điện vàng son lộng lẫy này tên là Linh Tiêu Điện. Đây là cung điện của Tông chủ, đồng thời cũng là nơi tổ chức các cuộc họp quan trọng của tông môn. Ngày hôm nay, một nữ tử mặc tố y lướt nhanh trên bầu trời, sau đó hạ xuống đỉnh ngọn núi này. Mà bên cạnh nàng cũng có ba nam tử nhanh chóng hạ xuống, đây chính là bốn đại Điện chủ của Linh Tiêu Tông. Trong đó, ánh mắt âm trầm của Điện chủ Thiên Điện rơi trên người Hàn Giang Tuyết, nhất là dáng người gần như hoàn mỹ kia của nàng, sau đó gương mặt mới lộ ra nụ cười nhẹ: “Không ngờ, hôm nay Linh Điện các ngươi lại đến sớm vậy đấy!” Đối diện với ánh mắt mang tính xâm lược của Điện chủ Thiên Điện, trong mắt Hàn Giang Tuyết lóe lên chút khinh bỉ. Nàng không ưa nhất chính là tên ngụy quân tử ngoài mặt thì tỏ vẻ chính phái, nhưng trong bóng tối lại không từ thủ đoạn vì dục vọng của mình này! "Ta tới sớm hay không thì liên quan gì đến ngươi?” Hàn Giang Tuyết lạnh lùng trả lời một câu, trên gương mặt khuynh thành vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, dường như không có chút thiện cảm nào với Điện chủ Thiện Điện này.

"Ha ha!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio