“Tiểu tử này lại còn là một Thất phẩm Luyện Dược Sư?” Đến bây giờ, Trình Vũ Hiên vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi. Quá hoang đường. "Thất phẩm Luyện Dược Sư mười bảy tuổi, ôi trời, tên này tu luyện đan đạo từ trong bụng mẹ đấy à?” Trình Vũ Hiên nói. Lúc trước nàng còn cho rằng mình là một thiên tài, nhưng bây giờ so sánh với Trầm Mộc thì quả thực quá yếu. Những đệ tử của Thiên Điện thì càng không thể so sánh với Trần Mộc, bọn họ hiểu trình độ tôn quý của một Thất phẩm Luyện Dược Sư hơn bất cứ ai. Nếu tin tức này truyền ra, chắc chắn toàn bộ Linh Tiêu Tông đều sẽ chấn động. Tuy nhiên, vì sự an toàn của Trần Mộc, bọn họ không hề để lộ ra bất cứ tin tức gì. "Lúc đầu ta còn rất ghét tên nhóc này đấy, không ngờ ta lại nhặt được một bảo bối!” Hàn Giang Tuyết cũng có chút mơ hồ nói. Người này, ngoại trừ linh căn là thấp nhất ra thì những thứ khác hình như đều rất xuất sắc. “Ha ha, Hàn cô nương, cho hỏi ngươi đây là xuân tâm nhộn nhạo đúng không?” Trình Vũ Hiên lộ vẻ mặt xấu xa cười nói. Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết giận dữ lườm Trình Vũ Hiên: "Vũ Hiên, ngươi có tin ta bắt ngươi đến làm nha hoàn làm ấm giường cho tiểu tử này không?” “Hừ, muốn ấm thì tự ngươi đi mà làm ấm, ta không đi!” Trình Vũ Hiên bĩu môi nói. "Vậy thì không được đâu, trông ngươi trắng nõn lại còn chân dài như thế, không biết có bao nhiêu nam nhân nhớ thương nữa, tiểu tử này đã chịu luyện chế đan dược cho chúng ta, vậy ngươi hi sinh một chút, lấy thân báo đáp chẳng lẽ không được sao?” Hàn Giang Tuyết trêu tức, mặt cười xấu xa. Trình Vũ Hiên: "...” “Cút, nữ sắc ma nhà ngươi!” Bùm. Lúc này, trong Linh Điện đột nhiên truyền ra một đạo tiếng nổ mạnh, khói đen cuồn cuộn bốc ra. “Nổ lò sao?" Trình Vũ Hiên và Hàn Giang Tuyết đều giật mình, nhìn về phía cửa Linh Điện. Trong Linh Điện, miệng Trần Mộc phun khói đen, bò ra khỏi đống than bùn, vẻ mặt âm trầm. Hai nữ nhân này, lại dám loạn đạo tâm của lão phu!!! … Trong thời gian một ngày. Trần Mộc đã luyện chế được tổng cộng mười ba viên Hồng Kim Long Tủy Đan. Đợi đến khi Trần Mộc thật sự giao mười ba viên Hồng Kim Long Tủy Đan cho Hàn Giang Tuyết, Hàn Giang Tuyết vẫn còn đang bị ở trong trạng thái mơ hồ. “Ngươi... Ngươi luyện chế ra được thật sao?” “Ừm.” “Không phải lão nương đang nằm mơ đấy chứ?” Hàn Giang Tuyết trợn mắt há hốc mồm nhìn mười ba viên đan dược mượt mà trong tay mình. Phẩm chất của số đan dược này cực cao, màu sắc xinh đẹp, mượt mà bóng loáng, chỉ đặt trong lòng bàn tay cũng cảm nhận được dược lực mênh mông ẩn chứa trong đó. “Tiểu sư đệ, ngươi thật sự là thất phẩm Luyện Dược Sư!” Gương mặt Trình Vũ Hiên có chút cứng ngắc, ngơ ngác nhìn Trần Mộc. Lúc trước Trần Mộc chỉ nói hắn có thể luyện chế Hồng Kim Long Tủy Đan, độ tin cậy vẫn chưa rõ. Thế nhưng bây giờ Trần Mộc thật sự đã bày Hồng Kim Long Tủy Đan ra trước mặt bọn họ, cái này không phải do bọn họ không tin nữa.