Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 304 "muốn đầu hàng sao? không dễ như vậy đâu!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào lúc đó, nền của đấu trường nhanh chóng nứt ra, một luồng linh lực với sức mạnh khủng khiếp cuồn cuộn lao ra, cuốn bay cả người Trương Mặc Văn ra ngoài. Phịch. Trương Mặc Văn ngã phịch xuống đấu trường, miệng phun máu tươi, mặt trắng bệch ra. Còn thanh kiếm trong tay hắn ta cũng ngay lập tức gãy làm đôi. "Sao lại có thể thế được chứ?", Trương Mặc Văn kinh ngạc không dám tin. Không thể nào có sự chênh lệch lớn như vậy được! Hắn ta đường đường là cấp tầng thứ bảy của cảnh giới Thông Thiên đấy! "Chênh lệch quá lớn!", trước cảnh này, Trình Vũ Hiên khẽ chau mày, lẩm bẩm nói. Suy cho cùng, bọn họ đã quá xem thường Võ Hùng rồi, hắn ta có thể vào được top hai mươi của cuộc thi đình lần trước cũng đã đủ để chứng minh hắn ta sở hữu một thực lực phi thường rồi! Vậy là Võ Hùng đã bước được nửa bước chân vào top kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng rồi. Lúc này, Trương Mặc Văn đang ở mép đấu trường chậm rãi đứng dậy, còn Võ Hùng ở phía xa đang đứng nhìn với ánh mắt vui mừng nhạo báng, đạp chân một phát bật người lao như hổ vồ về phía trước. Một luồng sát khí toả ra đến mức lạnh sống lưng. Cảm nhận được sát ý này, Trình Vũ Hiên sững người, ngay lập tức hô lớn: "Trương sư đệ, mau nhận thua đi!" Trương Mặc Văn biết rõ bản thân sẽ thua chắc rồi nên cũng không muốn dây dưa thêm nữa, vội mở miệng hét lớn hai chữ "đầu hàng". Nhưng dường như Võ Hùng đã đoán trước được, không định cho Trương Mặc Văn cơ hội đầu hàng. Ngay khi Trương Mặc Văn vừa mở miệng, Võ Hùng vừa hay đã tới ngay trước mặt hắn ta, đưa một tay ra lạnh lùng bóp lấy cổ hắn ta. Trong phút chốc, gương mặt của Trương Mặc Văn bắt đầu đỏ tía lên, cho dù có giãy dụa tới mức nào cũng không mở được miệng. "Muốn đầu hàng sao? Không dễ như vậy đâu!" Võ Hùng cười mỉa mai, gương mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, hung ác. Mắt thấy Trương Mặc Văn bị bóp cổ, đến câu đầu hàng cũng không phát ra được, đệ tử Linh Điện rõ ràng có chút hoảng hốt, sắc mặt lập tức âm trầm vô cùng. "Đúng là khốn nạn!" Gương mặt Trình Vũ Hiên vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đẹp nổi lên sát ý, nàng biết, rõ ràng Võ Hùng không muốn để đệ tử Linh Điện bọn họ được sống. Phải biết từ lúc so tài đến bây giờ, cho dù Thiên Điện có thù với Linh Điện nhưng trên lôi đài, đệ tử Linh Điện vẫn sẽ lưu tình, không lấy mạng đối phương, cho dù là Trần Mộc luôn sát phạt quyết đoán cũng chỉ dùng một chưởng đánh ngất đệ tử kia mà thôi, không hề lấy mạng ai. Hàn Giang Tuyết ngồi ở đầu tiên, tay ngọc trong áo cũng âm thầm nắm chặt, gương mặt khuynh thành lạnh lùng đến thấu xương. Có điều, cho dù đệ tử Linh Điện có tức giận cũng vô dụng, bởi vì trên lôi đài là cuộc chiến sinh tử, không lấy mạng nhau là vì nể tình đồng môn sư huynh đệ mà thôi, cho dù lấy mạng nhau thì các trưởng lão cũng không quản nhiều. Bùm. Trương Mặc Văn cũng không ngồi chờ chết, hắn nâng một cánh tay lên, hội tụ linh lực đánh mạnh về phía Võ Hùng. Nhưng mà, đối mặt với sự phản kháng của Trương Mặc Văn, Võ Hùng cũng chỉ cười lạnh, đưa tay ra đánh tan linh lực cuốn tới trong không trung. Tiếp theo, chỉ nghe “rắc” một tiếng, một cánh tay của Trương Mặc Văn lập tức bị Võ Hùng đập gãy. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả lôi đài. Mà cổ Trương Mặc Văn vẫn bị Võ Hùng bóp chặt, không thể phát ra bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào, nhưng từ biểu cảm vặn vẹo kia vẫn có thể nhìn được mức độ đau khổ của hắn. Rắc. Lúc này, tay Võ Hùng lại tiếp tục đánh ra, đập gãy cánh tay còn lại của Trương Mặc Văn. Máu tươi lại phun ra. "Dừng tay!" Hàn Giang Tuyết lập tức đứng lên, sát ý lạnh thấu xương không kìm chế được phát ra. "Linh Điện chủ, đây chính là Thi Điện, ngươi muốn cưỡng ép can thiệp sao? Đừng quên, nếu ngươi dám tham dự sẽ khiến Linh Điện các ngươi mất quyền thi đấu.” Thiên Điện chủ cười lạnh nói. "Thiên Điện chủ, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, ngươi đừng quá đáng!" Hàn Giang Tuyết lạnh lùng quát. "Quá đáng?" Thiên Điện chủ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn nàng: "Linh Điện chủ, ngươi nói chuyện đúng là buồn cười, trong cuộc chiến sinh tử, kẻ địch muốn lấy mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi còn định dùng hai chữ quá đáng để bảo hắn dừng tay sao?” Hàn Giang Tuyết bị hắn nói đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên sự hận thù dữ tợn.

Bộp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio