Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 322 "nhận lấy này!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương Đạo Tông Sư chỉ mới hai mươi tuổi, nhìn khắp toàn bộ Linh Tiêu Tông, thiên phú của nàng ta cũng vượt qua rất nhiều đệ tử trong tông. Huống hồ, tất cả những thứ này còn do một mình Hạ Chỉ Lan mò mẫm mà ra! "Thương Đạo Tông Sư?" Liễu Mộ Thiên nhíu mày, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc. Hắn ta không ngờ thiếu nữ trước mắt đã bước chân vào tầng lớp Tông Sư. Người tự xưng là thiên phú dị bẩm như hắn ta, đến bây giờ vẫn chưa lĩnh ngộ được ý cảnh thuộc về riêng mình! "Thật đáng tiếc là ngươi lại gặp ta, nếu không tương lai chắc chắn ngươi sẽ bước xa trên con đường thương đạo!" "Bây giờ, ngươi và thương ý của ngươi, xuống mồ đi!" Trong mắt Liễu Mục Thiên tràn ngập sát ý, chẳng mảy may một chút thương hại. Rầm. Dưới sự bùng nổ của luồng linh lực mênh mông, một chưởng của Liễu Mộ Thiên đánh mạnh xuống, cán thương của Hạ Chỉ Lan cũng đâm ra. Hai luồng sáng cực đoan chói mắt va chạm vào nhau trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trên quảng trường. Đúng lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên. Ánh sáng rực rỡ chói lòa cả trời đất. Sóng linh lực cuồn cuộn mênh mông lan ra bốn phía, lôi đài sụp đổ từng tấc. Ở giữa không trung, ánh thương ẩn chứa thương ý Nguyệt Hoa chặn lại nguồn linh lực cuồng bạo kia. "Chặn được ư?" Trình Vũ Hiên bật thốt thành tiếng. "Không, vẫn chưa được!" Trần Mộc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi. Hắn nhìn ra được, từ đầu tới cuối Liễu Mộ Thiên đều rất thản nhiên, nhưng Hạ Chỉ Lan đã bị ép tới mức lôi hết át chủ bài ra. Trận này, chỉ sợ Hạ Chỉ Lan khó có cơ hội lật bàn. Rầm. Y như những gì Trần Mộc đoán, giữa không trung, Liễu Mộ Thiên giơ tay lên, sát khí trong mắt bắn ra, bàn chân liên tục lao về phía trước. Luồng linh lực cuồng bạo mà hắn phóng ra đang dâng lên liên tục, trong luồng ánh sáng xanh kia như thể đang ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, tiến dần về phía trước. Ở phía bên kia, ánh thương Nguyệt Hoa rực rỡ hình như không thể chịu lực lượng mạnh mẽ đó, dần dần bị đẩy lùi. Khóe miệng Hạ Chỉ Lan trào máu, gương mặt trắng toát như giấy, gót sen lảo đảo lui về phía sau. Chỉ trong nháy mắt, nàng ta đã bị ép vào góc lôi đài. Giờ phút này, Hạ Chỉ Lan siết chặt lấy Hỏa Liên Chiến Thương trong tay, cán thương rung lên liên tục, nguồn linh lực cuồng bạo kia sẵn sàng bẻ gãy cây thương bất cứ lúc nào. "Nhận lấy này!" Vẻ mặt Hạ Chỉ Lan trở nên vô cùng khó coi, quát lên. Thanh Hỏa Liên Chiến Thương này chính là thứ mà Hạ Vấn Thiên đưa cho nàng ta năm đó, là một thanh tuyệt thế bảo thương hiếm có ở Ninh Quốc, thế nhưng đến giờ phút này, không ngờ nó không thể chống lại nổi thế tấn công của Liễu Mộ Thiên. "Thanh Thiên Phong Hoàng Chưởng!" "Grao!" Đột nhiên, sắc mặt của Liễu Mộ Thiên trở nên hung tợn. Hắn ta hét lên thật to, một loại võ học cổ xưa dần hiện lên. Luồng linh lực bùng nổ màu xanh nhạt kia lập tức lao ra, mang theo sức gió nghiền ép quét qua trời đất. Sức gió nghiền ép kia cực kỳ bá đạo, thổi tung khắp trời, hình thành nên một loại lưỡi hái sắc bén chém sắt như chém bùn. Rầm. Giây phút ấy, một tiếng nổ mạnh vang lên, sức gió nghiền ép ngang ngược xét nát bóng thương của Hạ Chỉ Lan. Hỏa Liên Chiến Thương trong tay Hạ Chỉ Lan cũng bay đi như bị mất khống chế, rơi "leng keng" ở ngoài lôi đài. Giờ phút này, vẻ mặt Hạ Chỉ Lan lộ ra vẻ kinh hãi. Khi nàng ta ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại. Lưỡi đao gió đầy trời kia đã đổi hướng, nhào về phía nàng ta.

Với tốc độ của chúng, Hạ Chỉ Lan không còn cơ hội né tránh, lập tức bị cuốn vào trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio