... Buổi tối. Vầng trăng và ánh sao sáng lấp lánh. Trong Linh Điện, Hàn Giang Tuyết đích thân xuống bếp nấu một bàn toàn món ngon. Một điều không thể phủ nhận là tài nghệ nấu ăn của Hàn Giang Tuyết rất tuyệt vời, chỉ ngửi qua thôi cũng khiến người ta phát thèm. Ngoài một bàn thức ăn ngon ra, Hàn Giang Tuyết còn lấy ra mấy bình rượu hoa cao cấp, vừa mở nắp ra đã ngào ngạt hương thơm lan toả khắp Linh Điện rồi xộc thẳng lên mũi khiến ai cũng say đắm. "Nào, tới đây cùng uống, hôm nay vui phải ăn uống thật no say!", Hàn Giang Tuyết vỗ ngực, hồ hởi nói. Ngay lập tức, nàng ta nâng một bình rượu lên uống ừng ực vài ngụm rồi lại đặt xuống bàn, liếm mép một cái rồi bật cười lớn, bộ dạng ấy khác hoàn toàn với dáng vẻ nhu mỳ tao nhã thường ngày. "Đây là lần đầu tiên sau suốt mấy năm liền ta thấy dáng vẻ đến ăn cũng khó coi của điện chủ Thiên Điện, cuối cùng thì tên đạo đức giả đó cũng phải có ngày hôm nay!" "Linh Điện của chúng ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt một phen!" Hàn Giang Tuyết cười lớn, tiếng cười của nàng ta dường như đã vang khắp lối Linh Điện. Trình Vũ Hiên và Trần Mộc quay sang nhìn nhau một cái, ánh mắt chan chứa vẻ dở khóc dở cười. Nhưng bọn họ cũng biết suốt mấy năm dẫn dắt Linh Điện này, Hàn Giang Tuyết luôn phải chịu đựng sự trấn áp của Thiên Điện. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo thù, nỗi lòng cất giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng được phát tiết ra, vậy nên bộ dạng này của nàng ta ngày hôm nay cũng rất đỗi bình thường. Những người khác thấy vậy cũng không khách sáo nữa, đồng loạt nâng ly uống, cuộc thi đình lần này thăng có trầm có, thật sự khiến ai nấy cũng đều hoang mang lo sợ. "Nào, sư đệ, ta mời ngươi một ly!" "Sư đệ, ta cũng mời ngươi một ly!" Các đệ tử còn lại của Linh Điện bắt đầu vây quanh Trần Mộc, từng người chúc Trần Mộc một ly. Sau vài lượt, Trần Mộc đã uống không biết bao nhiêu rượu. Nhưng với người đã sống suốt hai kiếp như hắn, tinh thần lực đã hoàn toàn khác với những người cùng kiếp, vậy nên gương mặt không lộ chút dáng vẻ nào là đã say cả. Còn Hàn Giang Tuyết thì không biết có phải là vì uống quá nhiều rượu mà gương mặt trắng nõn mỹ miều đã nhuốm màu đỏ văng. Mái tóc đen nháy suôn mượt của nàng ta cũng phất phơ trên vai, tưởng chừng làm mất đi vẻ thanh tao vốn có ban đầu, vậy mà lại càng thêm quyến rũ khiến người ta say mê, hệt như một con mèo say rượu đáng yêu vậy. Nàng ta giơ tay quàng vào cổ của Trần Mộc, rồi ôm cả đầu hắn vào lòng, bật cười nói: "Tiểu đệ nhà ngươi quả thật là một viên ngọc quý của Linh Điện chúng ta, ta đây yêu ngươi quá đi mất!" Trần Mộc bị nàng ta ôm chặt trong lòng, suýt chút nữa thì hạnh phúc tới ngạt thở. Tại sao phụ nữ ai cũng thích dùng chiêu này thế! Mãi một lúc lâu sau, Trần Mộc mới thoát khỏi vòng tay của nàng ta. Hàn Giang Tuyết cười khì khì nói: "Nói đi, ngươi muốn gì, ta đều sẽ đáp ứng, chỉ cần ngươi nói ra thì dù muốn Trình Vũ Hiên làm ấm giường thì ta đều sẽ đáp ứng hết!" Trình Vũ Hiên ngước lên trừng mắt với Hàn Giang Tuyết. Nhưng Hàn Giang Tuyết chỉ nhún vai, bày ra dáng vẻ ngây ngô không biết gì. Trần Mộc ngượng ngùng, hai nàng ta sao lại cứ thích lấy bản thân ra làm trò đùa thế không biết! Trần Mộc lấy ra từ trong nhẫn Không Gian một tờ giấy, đưa cho Hàn Giang Tuyết rồi nói: "Người hiểu mà!" Hàn Giang Tuyết cầm lấy xem qua thì thấy đây là công thức linh đan Thất Phẩm, hơn nữa tất cả những dược liệu cần để luyện linh đan này còn nhiều hơn cả linh đan Kim Hồng Long Tuý, cũng chi tiết hơn nữa! Hiển nhiên, linh đan được luyện ra bằng công thức này chắc chắn sẽ tốt hơn cả linh đan Hồng Kim Long Tuý. Hàn Giang Tuyết hơi kinh ngạc. Chàng thanh niên này lấy đâu ra nhiều công thức linh đan như vậy chứ? Chỉ cần có một tờ công thức của linh đan Hồng Kim Long Tuý cũng đã đủ rồi.
Giờ lại có thêm tờ nữa, hơn nữa nàng ta cũng có thể nhìn ra được là loại linh đan này mạnh hơn cả linh đan Hồng Kim Long Tuý.