Hàn Giang Tuyết cũng hơi đơ ra, ngạc nhiên nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt. Chiêu vừa rồi của Long Đằng Hải, chỉ sợ ngay cả cường giả cấp Thần Tàng tầng thứ ba cũng không cản được. Ấy vậy mà Trần Mộc chỉ cần dựa vào sức mạnh của kiếm ý đã có thể phá tan nhát chém đó rồi! … Bụi mù dần tản đi để lộ một bóng dáng thiếu niên đồ trắng bị yêu quái vô tận vây quanh người đang đứng yên tại trên võ đài. Chân hỏa lưu hồn vẫn còn đang hừng hực cháy trên thân kiếm của hắn, chúng đang di chuyển đầy nóng nảy, mang tính hủy diệt khiến người khác nhìn mà khiếp vía. “Tên tạp chủng đáng chết!”, Long Đằng Hải nhìn hình ảnh trước mắt mà gương mặt cũng u ám. Hắn ta hoàn toàn không thể ngờ được tên tiểu tử này có thể đỡ được đòn tấn công mạnh của mình như thế. “Ngươi chỉ mới đỡ được một đòn của ta thôi, nhưng bây giờ ta rất tò mò muốn xem ngươi chắn được mấy đòn của ta đây!” Long Đằng Hải nghiến răng, linh lực xám trắng của hắn ta càng điên cuồng, tiếp tục tràn ra bao quanh cơ thể của hắn ta. Nhưng mà hắn ta chưa kịp đánh đòn tiếp theo, Trần Mộc đứng đối diện với hắn ta đã ngẩng đầu lên. Hiện giờ, trên gương mặt tuấn tú chỉ còn lại sự lạnh lùng, sát ý nhàn nhạt. Hắn gằn giọng: “Ngươi đánh rồi thì cũng đến lượt ta chứ!” Thiên Tùng Vân kiếm của hắn đang cầm vẫn còn có chân hỏa lưu hồn vô tận bao quanh bên trên, ngọn lửa rạo rực huyền bí, nhưng lại mang theo kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ. Vụt Ấn Thần run lên lập lòe, xuất hiện ra ngoài đại địa. Sau đó, một vòng ánh sáng màu vàng sẫm huyền ảo tản ra ngoài, vóc dáng của Trần Mộc cũng theo đó biến mất tăm. Một đường kiếm lóe sáng như sao trời, nhanh như chớp vụt bay ra. Long Đằng Hải giật mình, cảnh giác trước đường kiếm này. Nhưng ánh kiếm kia đến quá nhanh, hắn ta không kịp né tránh, đành vươn bàn tay mọc đầy xương gai đẩy ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, vài tiếng “răng rắc” vang lên. Đống gai xương kia không thể chặn được ánh kiếm, sau vài giây đã bị chặt gãy thành hai nửa, rồi bắn tung ra xung quanh. “Sao có thể?”, Long Đằng Hải âm thầm sợ hãi. Lúc này, kiếm của Trần Mộc không cho Long Đằng Hải kịp hiểu mọi chuyện là đã chém một nhát nữa ra. Nhát kiếm lóe lên như chùm sao trời bay ra, muốn xuyên thủng qua trái tim người trước mặt. “Thiên Cốt Xuyên Tâm quyền!” Long Đằng Hải không thể đứng yên chờ chết được, vậy nên vẻ mặt hắn ta đầy dữ tợn, sử dụng lực lượng để lần nữa mọc đầy gai xương trên hai nắm đấm. Sau đó điên tiết đánh liên tục hai nắm đấm nặng như chùy của mình ra ngoài. Mỗi một quyền hắn ta đấm ra, khiến cho không gian rung động, cuốn theo gió lốc cuồn cuộn đáng sợ. Những quyền này có là cường giả Thần Tàng cũng không thể nào chịu được. Ầm ầm ầm! Trên võ đài, từng trận gió mạnh nổi lên. Mỗi một quyền hắn ta đám ra rất nặng, đủ đánh nát một ngọn núi. Nhưng bên trong vô số bóng sáng của kiếm bay ra liên tục, không đếm xuể, giống như hoa anh đào bay tán loạn đầy trời lại chứa sự bén nhọn, có thể chém sắt như chém bùn. Cứ mỗi khi nhát kiếm chém trúng, gai xương trên nắm tay của hắn ta cũng bị gãy nát, từng cây một cứ thế rơi trụi. Binh binh choảng! Tiếng sắt va vào nhau, tia lửa bay tung tóe. Kiếm của Trần Mộc càng chém nhanh hơn, trong khi đó cơ thể của Long Đằng Hải vẫn tiếp tục lui nhanh ra đằng sau. Bây giờ, nét mặt của hắn ta đã xuất hiện sự sợ hãi tận cùng. Hắn ta không ngờ, có lúc Thiên Cốt Xuyên Tâm quyền của mình không tác dụng. Sao thế được chứ? Bóng dáng của Trần Mộc nhào đến ngày càng gần, nhát kiếm lóe lên như là nhát chém không có cây kiếm nào đỡ nổi, nó như có linh tính mà cứ lao thẳng về hướng trái tim của Long Đằng Hải. “Dao Quang Thấu Cốt đại pháp!” Long Đằng Hải hét lên, linh lực bao phủ quanh cơ thể hắn ta bắt đầu bùng nổ, ánh sáng màu xám trắng di chuyển cuồn cuộn giống như thủy triều đang gào thét ập đến. Chỉ trong lúc này, gai xương bao quanh cơ thể Long Đằng Hải lại mọc lên chi chít, nhiều vô số kể. Những ngọn gai xương này lóe lên chút ánh sáng trong suốt mờ ảo như bạch ngọc người xưa từng nói. Dưới ánh sáng lập lòe này, mọi người có thể nhìn thấy một nguồn lực cứng cỏi và không thể nào di chuyển tỏa ra bên trong những ngọn gai xương kia. Chợt Long Đằng Hải đưa ra một tay, bàn tay khô gầy của hắn bây giờ đã trắng bệch không chút máu, mà chỉ còn xương trắng như ngọc lập lòe dưới ánh sáng. Rầm. Long Đằng Hải áp xuống một chưởng, ánh sáng trắng như ngọc nhàn nhạt lập tức nổ vang trên võ đài. Đồng thời, vụ nổ này cũng phá hủy vô số ánh kiếm đang bao phủ trước cơ thể mình. “Chết đi cho ta!” Long Đằng Hải lại chuyển tay tấn công, bàn tay trắng như ngọc của hắn ta giống như tay Tử Thần, vừa chỉ mới vươn ra là đã xé rách trời, thậm chí nó có xẹt qua đầu Trần Mộc nhanh như chớp khiến hắn hoàn toàn không chịu tiêu hóa xong tình hình. Trần Mộc thấy chưởng sắp đến, lập tức lật tay chưởng một cái ra ngoài. Linh lực màu vàng mạnh mẽ thổi qua, lập tức tạo thành một chưởng ấn kinh thiên động địa đập thẳng vào giữa bàn tay trắng như ngọc kia. Ầm.