Ánh sáng vàng cuồng bạo tụ thành một dấu ấn lớn chừng mười thước, mang theo một làn sóng cuồn cuộn, đấm thẳng vào cổ họng của Liễu Mộ Thiên. "Nhanh vậy!”, mọi người kinh ngạc kêu lên. Tuy nhiên, với sức mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng, Liễu Mộ Thiên đã hoàn toàn dự đoán được thế tấn công của Trần Mộc, nhưng hắn ta hoàn toàn không có ý định tránh mà rướn người ra và đánh trả lại. Một ánh sáng xanh cũng trào dâng rồi tụ lại thành một làn sóng gớm ghiếc, va đập thẳng vào nắm đấm cứng cỏi của Trần Mộc. Bùm. Hai nắm đấm va đập vào nhau, ngay lập tức, một âm thanh chói tai vang lên, ánh sáng chói mắt loá lên rồi sức mạnh linh lực còn sót lại lại cuồn cuộn toát ra khắp xung quanh cơ thể hai người. Hai người đều không có chiêu thức gì phô trương cả, nếu có cũng chỉ là một trận đấu linh lực đơn thuần mà thôi. Rầm rầm! Dưới sự va chạm của ánh sáng vàng với xanh, võ đài không chịu nổi nữa mà lập tức nứt toạc ra, các khe nứt như mạng nhện lúc đầu cũng dần lan ra khắp mặt ngoài với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Mà trên võ đài, ánh sáng màu vàng và xanh chiếm mỗi nửa không gian, đang ào ạt ăn mòn đối phương. Con ngươi màu đen của hai người Trần Mộc và Liễu Mộ Thiên nhìn chăm chú vào hình ảnh phía trước, giống như nhìn xuyên qua linh lực cuồng bạo có thể nhìn thấu cơ thể đối thủ. Một trận mưa to đổ xuống võ đài, hình thành một mà mưa trắng xóa, nhưng chỉ có mỗi không gian xung quanh của Trần Mộc và Liễu Mộ Thiên lại có một mảnh đất sạch sẽ không bị nước mưa dính đến. Những giọt mưa vừa rơi xuống cách bọn họ ba centimet đã lập tức bốc hơi và tan trong không khí. Những người đứng phía dưới, nhìn sức mạnh thịnh nộ như thế mà rất ngạc nhiên. Họ có thể cảm giác được, trận chiến giữa Trần Mộc với Liễu Mộ Thiên không có bao nhiêu chiêu thức đẹp mắt như trận chiến của Trần Mộc và Long Đằng Hải. Nhưng họ vẫn cảm nhận được nhiều sức mạnh rộng lớn, khổng lồ ập vào trong mắt một cách vô hình. “Ngươi chỉ đạt đến Thông Thiên tầng thứ tư, ấy vậy mà lại có linh lực khủng khiếp đến mức này. Ta đoán, ngươi đã luyện một bộ công pháp rất đặc biệt nhỉ!”, Liễu Mộ Thiên thốt lên đầy ngạc nhiên. “Câu sau đâu!”, Trần Mộc vẫn chẳng tỏ thái độ gì mà vẫn lạnh nhạt hỏi. “Đáng tiếc ngươi gặp phải ta, tuy ta biết công pháp của bản thân thua công pháp của ngươi. Nhưng công pháp của ta lại không có người bình thường nào địch lại!”, Liễu Mộ Thiên từ tốn giải thích. Trần Mộc nghe thế khó chịu, nhíu mày. Đáy mắt của hắn xuất hiện, một vẻ nghiêm túc suy ngẫm. "Lê-eeee-eezz~!!" Ngay lúc này, ánh sáng màu xanh quanh cơ thể Liễu Mộ Thiên run lên rồi tỏa ra khắp trời. Mà trong lúc này, một tiếng kêu bén nhọn của chim hạc cũng vang vọng khắp không trung. Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm giác một một sức mạnh huyền bí đến từ thời thượng cổ rót vào trong linh lực ánh sáng màu xanh. Thoáng chốc, linh lực ánh sáng màu xanh kia phá nát đi ánh sáng vàng mạnh mẽ và đẩy cơ thể Trần Mộc vội vàng lui nhanh ra đằng sau. Cơ thể Trần Mộc nghiêng ngã lùi ra sau khoảng chừng một trăm mét, trong khi đó ánh mắt vẫn không giấu nổi ngạc nhiên nhìn đằng trước. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người ở đây đều mở lớn trong vẻ sợ hãi. Bọn họ dồn dập, dán mắt vào cơ thể của Liễu Mộ Thiên. “Liễu sư huynh chuẩn bị chơi lớn kìa!”. Đệ tử Thiên Điện vừa nghe tiếng kêu quỷ dị của chim hạc, lập tức sợ hãi thốt lên. Hiển nhiên, Liễu Mộ Thiên vô cùng khinh bỉ sử dụng các phương pháp chiến đấu xinh đẹp và dài dòng. Hắn ta muốn dùng chiêu sát thương mạnh nhất, để giải quyết đối phương dứt điểm! Có vài người trong đó gồm cả Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan lại mang khuôn mặt nghiêm túc, bởi vì họ biết trận chiến này đã bước vào giai đoạn cao trào! Lúc này, Liễu Mộ Thiên từ từ đóng mắt lại, mà khi hắn ta vừa nhắm mắt thì cơn mưa xung quanh đột ngột dừng lại, lơ lửng kỳ ảo trong không trung và không rơi xuống nữa. Ầm! Một sức mạnh thượng cổ không biết tên run lên, rồi khuếch tán ra ngoài. Ầm!
Sau một thoáng, từng ánh sáng màu xanh lại cô đọng thành sấm nổ lên. Mà ngay sau đó, linh lực ngập trời cũng bắt đầu di chuyển dữ đội rồi tụ lại thành một con hạc lớn cao tầm một trăm trượng.