Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 360 đâu phải chỉ có một thương ý!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái tên này, hắn là quái vật gì sao!" Cho dù là Hạ Phi Vũ đi chăng nữa, lúc này đây, nàng ấy cũng không nhịn được hộc ra một ngụm máu. Mười bảy tuổi lại có thể có được song trọng kiếm ý? Điều quan trọng nhất chính là. Hai nguyên tố hoàn toàn đối lập nhau lại còn có thể cùng tồn tại? ! Cạch. Trần Mộc vung một chiêu kiếm ra, đất trời chấn động, ngay lúc hắn lướt qua, ánh kiếm cũng xé rách trời cao. Dưới song trọng kiếm ý đó, quanh người vị vô tướng pháp thân kia cũng ngưng tụ lại thành một bộ giáp bằng hàn băng, hắn giơ ma kiếm lêm, một đao chém xuống. Ầm. Không gian bùng nổ nứt ra một đường băng, Lưu Hồn Chân Hỏa và băng tuyết cùng lúc xuyên cả trời cao, đánh mạnh về phía thương lôi hắc ám. Đùng. Một tiếng nổ vang trời chấn động, đóa hoa sen hắc ám cũng bị nổ tung ngay tại chỗ, dư âm của luồng linh lực đó vô cùng rúng động, nó bừa bãi tàn phá khắp không gian, lúc này đây cũng trở nên vặn vẹo. Mà dưới dư âm vụ nổ đó, một bóng người đầy máu tươi chật vật không khác gì đạn pháo, ngã thẳng xuống lôi đài nay đã thành phế tích, tiếng nổ vang vọng khắp đất trời, võ đài bị sập tạo thành một cái hố sâu to lớn. Khói bụi cuồn cuộn, cơ thể Trần Mộc chậm rãi hạ xuống. Lúc này đây, tất cả mọi người đều bất giác nín thở. Sau một phút yên lặng ngắn ngủi, từng ánh mắt chấn động liên tục nhìn về phía bóng người thiếu niên kia, tiếng ồ sôi trào rúng động cùng lúc vang lên. "Thắng rồi hả?" "Cái tên Trần Mộc này thắng thật rồi sao? Song trọng kiếm ý, cái tên này là yêu nghiệt gì vậy!" "Nhìn khắp Nam Châu này, ta chưa từng nghe nói có ai lĩnh ngộ được song trọng kiếm ý đâu!" Cảnh tượng đó đã hoàn toàn chấn động tất cả mọi người có mặt ở nơi này. Cho dù là Thiên điện chủ vừa mới tranh chấp cùng Hàn Giang Tuyết, hắn ta cũng vô thức ngẩn ra ở đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra. Trên bầu trời, Trần Mộc rơi xuống, bộ áo trắng bị máu tươi thấm đỏ, cơ thể thoáng lảo đảo giống như không vững, khuôn mặt hơi tái nhợt. Ngay sau đó, dường như hắn không chịu nổi sự phản phệ nặng nề kia, hắn hộc một ngụm máu tươi từ trong miệng, trông hắn giống như đã bị hút khô hết toàn bộ linh lực vậy. "Quả nhiên, đến cực hạn rồi sao?" Trần Mộc lau vết máu trên khoé miệng, khuôn mặt nở nụ cười khổ sở. Chỉ mới dùng song trọng kiếm ý có một lần đã khiến hắn khó mà chống đỡ được, nếu triển khai kiếm vực thì chẳng phải linh lực của hắn sẽ tiêu hao cạn kiệt rồi chết ngay tại chỗ hay sao! Chung quy mà nói cũng là do cảnh giới của hắn còn quá thấp. Đột nhiên, ánh mắt Trần Mộc nhìn tới chỗ phế tích trước mặt, lúc này đây, bụi mù từ từ tản đi, Liễu Mộ Thiên đang ngơ ngác đứng đó, trên người hắn vết thương chồng chất nhưng vẫn còn đủ có sức đánh thêm một trận nữa. Có điều đôi đồng tử của hắn đã hoàn toàn tan rã, không hề có chiến ý nữa rồi. "Tại sao?" Liễu Mộ Thiên nhìn về phía Trần Mộc, kinh ngạc hỏi. Hắn không biết, vì sao hắn lại thua, hắn lại càng không hiểu, tại sao một người lại có thể có được hai loại kiếm ý như thế chứ? "Thiên đạo sinh ra Vạn Tượng, vũ trụ, núi sông, mặt đất, dòng sông, đều có quy luật riêng của nó!" "Mà trong số vạn pháp đó, lấy một cái cũng có thể chứng minh thành đạo!" "Chỉ có điều không ai quy định là không thể lấy nhiều!" "Chỉ cần có đầy đủ ngộ tính, chư thiên vạn pháp đều có thể lấy làm đạo cho mình!" Trần Mộc đáp lời. Một kiếm tu không phải chỉ có thể có một loại kiếm ý, thương cũng vậy, đâu phải chỉ có một thương ý! Ở đời trước, Trần Mộc đã gặp nhiều thiên tài kiếm đạo, cũng cố gắng lĩnh ngộ rất nhiều thứ bên ngoài, hắn từng gặp một người có được mười tám tầng kiếm ý! Nhưng không phải kiếm ý càng nhiều thì càng mạnh, bởi vì nhiều thì không kỹ, một loại kiếm ý nhưng hiểu sâu tường tận thì cũng đủ để chứng đạo xưng đế! "Kiếm ý của ngươi là gì vậy?" Liễu Mộ Thiên lại hỏi thêm lần nữa. "Thiên Cương Băng Phách!" Trần Mộc trả lời. Liễu Mộ Thiên cúi đầu, thản nhiên nói: "Ta thua!" Bây giờ đây, hắn đã thua tâm phục khẩu phục. Bởi vì, hắn đã phô triển toàn bộ năng lực của mình, mà song trọng kiếm ý của Trần Mộc đã mở ra cho hắn một cái thế giới mới. "Ngươi cứ lấy mạng của ta đi đi!" Liễu Mộ Thiên vô cảm nhắm mắt lại, thậm chí hắn không hề sợ hãi một chút nào, cũng không hề có ý định đầu hàng, cứ thế nhắm hai mắt chờ Trần Mộc giết mình. "Được thôi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio