"Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!" Hàn Giang Tuyết nói xong khẽ động đậy người, linh lực cũng nhanh chóng bộc phát rồi hoá thành một tia sáng, bay vút lên trời cao. Đám người Trần Mộc và Trình Vũ Hiên cũng mau chóng bám theo. Từ lúc tới Lăng Tiêu Tông, Trần Mộc cũng chưa ra ngoài lần nào, mặc dù Linh Tiêu Tông chỉ là một môn phái nhưng vùng lãnh thổ thuộc Linh Tiêu Tông lại không hề ít, mỗi môn phái đều có thể coi là một quốc gia, không chỉ có sức mạnh, nền tảng mà còn có cả vùng lãnh thổ nữa. Nhưng xét về mặt tranh đấu thế lực thì sự khác biệt giữa môn phái và quốc gia là khá lớn. Ví dụ như ở Ninh Quốc có hàng triệu quân tinh nhuệ, mặc dù thế lực phức tạp nhưng nhờ có sự kiểm soát gay gắt của triểu đình nên không xảy ra quá nhiều vụ tranh chấp. Còn địa bàn Linh Tiêu Tông mà hắn đã gia nhập thì ngày nào cũng có các trận tranh đấu hỗn loạn và từ trước tới giờ, Linh Tiêu Tông cũng không hề xử lý các cuộc tranh chấp thế lực đó. Chỉ cần các thế lực mới nổi lên đúng hạn cống nạp tài nguyên tu luyện theo quy định thì Linh Tiêu Tông sẽ không can thiệp vào bất cứ cuộc tranh chấp thế lực nào, và đúng hơn là không thể kiểm soát nổi! Bởi vì trong Linh Tiêu Tông có mục đích chính là đào tạo các vị anh tài nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi can thiệp vào mối ân oán giữa các thế lực khác nhau! Điều này cũng dẫn đến trong nội bộ Linh Tiêu Tông, các cuộc tranh chấp thế lực từ bé cho tới lớn đều loạn lạc hơn rất nhiều ở các quốc gia như Ninh Quốc. Đương nhiên, chỉ có mỗi Linh Tiêu Tông, Thất Huyền Tông và môn phái Thiên Ảnh là như vậy. So với các quốc gia như Ninh Quốc, Đường Quốc thì các tranh chấp của ba môn phái này cực kỳ loạn! Xoẹt xoẹt! Dưới sự dẫn dắt bởi linh lực cảnh giới Vạn Pháp của Hàn Giang Tuyết, chẳng mấy chốc, đám người Trần Mộc cũng băng qua núi đồi đi đến biên giới của Linh Tiêu Tông. Biên giới của Linh Tiêu Tông được bao phủ bởi một trận địa phòng ngự, trận địa này cao đến mười nghìn trượng, linh lực cuồn cuộn như ẩn hết trong mây trời, bình thường trận địa phòng ngự này chỉ thấy được núi, không thấy được sông suối, hoặc gần như rất khó có thể nhìn rõ, chỉ thấy thoáng hiện một ánh sáng lập loè hắt lên mà thôi. Nhưng chỉ cần trận địa phòng ngự này được kích hoạt thì sức sát thương của nó là vô cùng lớn, cho dù có hàng chục kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp đến đây thì cũng sẽ tan xương nát thịt trong chớp mắt. Theo truyền thuyết, trận địa phòng ngự này là do một vị sư tổ lập sáng lập môn phái bày trí, đã có khoảng nghìn năm lịch sử rồi! Trên đỉnh một ngọn núi cao ở vùng biên giới Linh Tiêu Tông này còn có một trưởng lão khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi trấn thủ ở đây, phụ trách kiểm soát trận địa phòng ngự này những ngày thường. Nếu như không có vị trưởng lão này mở đường thì không ai có thể ra khỏi môn phái cả. Chẳng bao lâu sau, đám người Hàn Giang Tuyết đã lũ lượt kéo đến, đặt chân lên đỉnh ngọn núi cao này. Trưởng lão trấn thủ nhìn thấy đám người Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, không những thế còn bật cười hỏi: "Sao nào? Vẫn chưa chịu từ bỏ sao, định ra ngoài môn phái đi tìm tiếp à?" Hàn Giang Tuyết gật đầu, nghiêm nghị nói: "Lần này khác với lần trước, lần này ta có thêm ít manh mối nữa, ta nghe ngóng được địa điểm cuối cùng đám người Lăng Thiên Vũ mất tích chính là ở thành Viên Long!" "Thành Viên Long sao?", nghe thấy tên chỗ này, vẻ mặt trưởng lão trấn thủ bỗng nghiêm lại, khẽ thở dài nói: "Đây chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, nếu bọn họ mất tích ở đây thì e là chắc chắn có liên quan tới Thương Long Tông, sợ là lành ít dữ nhiều!" “Thương Long Tông sao?", Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nghe xong, vẻ mặt chợt biến sắc. Chỉ có Trần Mộc là có hơi kinh ngạc. "Dẫu sao thì mấy người phải cẩn thận đấy!", trưởng lão trấn thủ khẽ nhắn nhủ. Sau đó, ông ta nhìn lướt qua Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, rồi nhìn thẳng về phía Trần Mộc hồi lâu, ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng rồi mới rời mắt đi. Chuyện xảy ra ở cuộc thi đình đã lan khắp chốn, nên đương nhiên trưởng lão trấn thủ cũng biết đến chàng thanh niên hạng nhất này! Sau đó, trưởng lão trấn thủ mở ra một đường xẻ trong trận địa phòng ngự, đám người Hàn Giang Tuyết cũng men theo đường xẻ đó lần lượt ra ngoài, đến với thế giới bên ngoài. "Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Chúng ta đi đâu đây?", Trần Mộc nhìn chằm chằm Hàn Giang Tuyết nói. Sự thật là hắn cũng đoán ra được chút ít rồi, sở dĩ Hàn Giang Tuyết cứ chần chừ không chịu nói cho hắn biết mục đích ra ngoài môn phái là vì sợ hắn trở mặt, không chịu đi. Nhưng giờ bọn họ đã ra khỏi môn phái rồi nên cũng không cần phải giấu giếm làm gì nữa. Hàn Giang Tuyết cười nói: "Chúng ta đến thành Viên Long!" "Tới thành Viên Long làm gì?", Trần Mộc hỏi. "Lăng Thiên Vũ, ngươi biết không?" Trần Mộc chau mày rồi gật đầu, đáp: "Có nghe nói qua, cũng coi như là sư huynh của ta, trước đây hắn ta là người mạnh nhất của Linh Tiêu Tông, nhưng về sau hình như đã dẫn một đám anh tài của Linh Điện đi và mất tích ở bên ngoài, vậy nên Linh Điện mới sa sút và bị đám đệ tử của các điện khác trấn áp như vậy, không những không còn nhiều nguồn tài nguyên tu luyện mà còn thiếu cả thực lực!" "Quả đúng là như vậy, sự mất tích của Lăng Thiên Vũ và đám tinh anh kia vẫn luôn là nút thắt trong lòng ta, sau khi bọn họ rời đi thì chưa hề quay trở lại môn phái, sau ba năm, ta cũng đoán là bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều!", Hàn Giang Tuyết nói. “Rồi sao nào?", Trần Mộc lạnh lùng, không có bất cứ rung động nào. Hàn Giang Tuyết thở dài nói tiếp: “Mặc dù ở lục địa Thiên Vũ, không có bất kỳ thiên tài nào có thể đảm bảo bản thân không chết yểu, nhưng trên con đường theo đuổi giới hạn cực điểm của võ đạo này thì phải đối mặt với biết bao hiểm nguy chín mất một còn, nếu có bị giết hại thì cũng chỉ biết trách họ thiếu bản lĩnh thôi!" "Nhưng nếu có một tia hi vọng, ta cũng không muốn từ bỏ, ta muốn đi tìm bọn họ, biết đâu họ vẫn còn sống thì sao! Hơn nữa, lần này trong tay ta có manh mối, sẽ không như con thiêu thân lao đi khắp chốn tìm trong vô định nữa!" Khi nói những lời này, đôi mắt của Hàn Giang Tuyết lộ rõ vẻ kiên định cùng với sự kỳ vọng nhìn về phía Trần Mộc. Sức mạnh của một mình nàng ta là có hạn, cho dù nàng ta có là kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp thì cũng chỉ thế mà thôi, nhưng nếu có nhiều người thì cơ hội cũng nhiều hơn. Trần Mộc cười nói: "Mặc dù đều xuất thân từ Linh Điện nhưng ta còn chưa từng gặp đám người Lăng Thiên Vũ, cũng chẳng quen biết gì, vậy nên hình như có chút thiệt thòi đối với ta và Hạ Chỉ Lan nhỉ?" "Ta biết!", Hàn Giang Tuyết gật đầu, răng cắn chặt lấy đôi môi hồng. Trần Mộc mặc dù nói vậy có hơi lạnh lùng nhưng đó là sự thật, hắn không có bất kỳ mối quan hệ nào với đám người đó, vậy nên hắn cũng không nhất thiết phải ra khỏi môn phái rồi mạo hiểm tính mạng đi tìm bọn họ. Gương mặt của Hàn Giang Tuyết thoáng hiện nét đấu tranh tư tưởng, đôi mắt mĩ miều long lanh đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm Trần Mộc, nói: "Nếu ta nói, ta có thể lấy danh nghĩa của cá nhân Hàn Giang Tuyết để nhờ ngươi giúp ta thì ngươi có thể giúp ta được không?" Trần Mộc trầm tư, đôi mắt hướng lên nhìn bầu trời rộng lớn kia, không nói lời nào. Thấy dáng vẻ như vậy của hắn, Hàn Giang Tuyết có cảm giác đáy lòng bị xé nát, cuối cùng thở dài một hơi. Nhưng còn chưa kịp để nàng ta cất lời thì Trần Mộc bỗng quay đầu lại, bật cười nói: "Thôi, ta cũng đã ngốc nghếch theo người ra khỏi môn phái rồi, thì cứ đi xem sao!" Hàn Giang Tuyết nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nàng ta vỗ vai Trần Mộc rồi cười nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy mà!" Trần Mộc dở khóc dở cười, hắn thật sự không muốn làm những việc thiệt cho bản thân như này! Nhưng dù sao thì Hàn Giang Tuyết cũng là người có ân tình với hắn, cũng đã giúp hắn rất nhiều. Ngoài quan hệ thầy trò ra, quan hệ của hai người họ giống hai chị em hơn, hắn cũng không muốn khiến Hàn Giang Tuyết thất vọng!