“Vừa rồi ở bình nguyên Thiên Khôi phía đông Long Thành xảy ra dị tượng. Ta cảm nhận được là hàng rào không gian của Thương Long TônG không thể giữ vững được nữa, có lẽ di tích sắp hiện thế rồi, ngươi có hứng thú không?”, A Lộ cười khẽ. Với thực lực hiện tại của A Lộ Lộ, thì di tích Thương Long Tông hoàn toàn chẳng thể lọt vào mắt cô bé. Kiếp trước là Diệp Bắc Huyền, hắn không thèm đếm xỉa những thứ này nhưng hiện tại là Trần Mộc, chuyển thế tái sinh, những tài nguyên này có thể giúp hắn nâng cao thực lực. “Ngươi có manh mối?”, Trần Mộc kinh ngạc. Nhưng hắn vừa hỏi ra là đã cảm thấy câu hỏi này có chút khờ dại. Với thần thức của A Lộ, bình nguyên Thiên Khôi lại gần như vậy, sao có thể không phát hiện manh mối. A Lộ không đáp mà mở lòng bàn tay, tia sáng lấp loé rồi một cuộn da cừu xuất hiện, cô bé nói: “Đây là bản đồ mà ta dùng thần thức dò xét di tích Thương Long Tông vẽ ra, dạo này Long Thành rất náo nhiệt, nhiều thế lực đều chạy tới đây, ta nghĩ chắc cũng vì di tích này thôi, sự cạnh tranh không nhỏ, ngươi còn muốn không?” Trần Mộc nhìn cuộn da cừu, im lặng một hồi rồi nhận lấy, cười nói: “Tuy ta biết ngươi không thích nghe câu này nhưng ta vẫn muốn nói, cảm ơn!” Hắn và A Lộ đã quen biết nhau rất lâu rồi. Hai người vừa là thầy vừa là bạn, kiếp trước Trần Mộc từng được A Lộ chỉ dạy một chút về kiếm đạo nhưng đều này không có nghĩa giữa họ có lợi ích hay tình cảm đặc biệt gì, A Lộ lại vẫn bằng lòng nể tình bạn cũ đó mà giúp hắn nhiều lần. “Trên người của ta không có gì, cũng không có đồ để tặng, ta còn hai cái thận, ngươi lấy không?”, Trần Mộc khẽ cười. “Cút!”, A Lộ cười mắng một tiếng. “Uống xong thì đi nhanh đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của ta, tiện thể Thiên Ma Cung cũng giao cho ngươi giải quyết luôn!” Trần Mộc cười: “Không thành vấn đề!” ... Chạng vạng tối, mặt trời dần xuống núi. Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan lần lượt tỉnh lại, thấy sắc trời đã u ám, họ dụi mắt. Tiếp theo, họ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thanh thoát như mới tắm rửa sạch sẽ, mọi mệt mỏi đã tan biến, vô cùng có sức sống. “Cuối cùng mọi người cũng tỉnh lại!” Trần Mộc ngồi đối diện nhìn họ mỉm cười. “Vừa rồi là rượu gì thế?”, Hàn Giang Tuyết không khỏi hoảng hốt. Chính nàng ta cũng không biết mình đã ngủ mất lúc nào, nên biết nàng ta là cường giả Vạn Pháp đó! Dù rót cả mười thùng rượu thì cũng chưa chắc làm nàng ta ngủ được, nhưng rượu Hầu Đào này lại chuốc nàng ta say tới bất tỉnh sau chỉ vài chén. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều không nhịn được mà siết chặt tay, hiện tại họ cảm thấy linh lực vô cùng nhẹ nhàng, dễ dàng thúc giục hơn trước. “Rượu Hầu Đào này không phải rượu bình thường!”, Hạ Chỉ Lan có chút vui mừng nhìn sang Trần Mộc. Thảo nào Trần Mộc không ngừng rót rồi bảo họ uống hết. Trước đó Trần Mộc chỉ có bị chuốc rượu, sao có thể đi chuốc say người khác, giờ họ mới nhận ra rượu này có chút đặc biệt. “Cô gái váy đen kia đâu?”, Hàn Giang Tuyết nhìn quanh quán rượu nhưng không thấy cô bé xinh xắn kia đâu. Trần Mộc không đáp, mà đứng dậy, vươn vai rồi nhìn bóng đêm bên ngoài: “Đi nào, trời không còn sớm, chúng ta nên rời khỏi đây”. Hàn Giang Tuyết nhướng mày, trong lòng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Nhưng nghĩ tới việc quán rượu này quá thần bí, một cường giả Vạn Pháp như nàng ta cũng không dám nán lại, chỉ có thể theo gót Trần Mộc rời đi. Bốn người đi khỏi quán, không lập tức ra khỏi thành mà trong màn đêm, Trần Mộc tìm một khách điếm, tạm thời ở tạm. Trong căn phóng lớn có ngọn đèn dầu chập chờn. Bốn người ngồi xếp bằng, quay mặt với nhau, Trần Mộc lấy thanh kiếm gãy ra trả cho Hàn Giang Tuyết: “Trả lại cho ngươi, tiện thể báo một tin không tốt là Lăng Thiên Vũ chết rồi!” “Chết rồi?”, Hàn Giang Tuyết cảm thấy hơi khó tin: “Sao có thể? Sao ngươi biết hắn đã chết, chúng ta còn chưa tìm đến mà”. “Chủ quán rượu đã tìm giúp chúng ta, trên đại lục Thiên Võ đã không còn hơi thở của Lăng Thiên Vũ nữa, nên... hắn đã chết!”, Trần Mộc lắc đầu, tiếc nuối thở dài. “Sao có thể thế được?” Hàn Giang Tuyết cắn răng, trên mặt lộ ra sự buồn bã. Tuy trong lòng đã đoán được nhưng giờ nghe chính miệng Trần Mộc nói, nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu. Quán rượu thần bí thế nào, chính Hàn Giang Tuyết đã tự mình trải nghiệm, chỉ với hai ba ly rượu đã khiến bản thân say tuý luý, thêm cả cô gái váy đen và thực lực làm cho người ta bất an của đối phương, không cần Trần Mộc nói, nàng ta cũng biết đối phương không đơn giản. “Vậy kế tiếp thì sao, chúng ta về tông môn à?”. Hạ CHỉ Lân ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, không biết làm gì tiếp theo. Trình Vũ Hiên tiếc nuối thở dài, hiển nhiên mọi người cũng không đoán được mình mang theo hi vọng tới nhưng kết quả lại như vậy. “Có lẽ đây số phận của họ rồi!”, Hàn Giang Tuyết cúi đầu khẽ nói. Con đường theo đuổi võ đạo không hề thuận lợi, giữa đường chết non là kết cục của nhiều thiên tài, họ như cát ở biển, nhiều vô tận, người có thể đi tới cuối thì không thể thiếu cả số phận và thực lực. Như tông môn lớn mạnh phồn vinh mấy nghìn năm Thương Vân Tông thì vẫn có ngày sụp đổ, huống chi là người. “Trong tay ta có thứ tốt! Không biết các vị có dám đi không?”, Trần Mộc chợt lên tiếng. Tiếp theo, hắn mở lòng bàn tay ra, một cuộn da cừu loé lên. “Đây là gì?”, Trình Vũ Hiên hỏi. “Bản đồ di tích Thương Long Tông!”, Trần Mộc nghiêm túc nói. Trong tích tắc, không khí bỗng im lặng vô cùng. Ánh đèn chập chờn chiếu ra biểu cảm khó tin của ba cô gái. Dù là Hàn Giang Tuyết nghe thấy tin này vẫn hít phải hít mạnh một hơi, mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Mộc. “Ngươi không đùa chứ?”, Hàn Giang Tuyết khiếp sợ hỏi. “Không đùa, đây thật sự là bản đồ di tích Thương Long Tông!” “Từ đâu ra?” “Đứng hỏi, hỏi thì chỉ có đáp án người khác đưa!”, Trần Mộc thản nhiên nói. Ánh mắt ba cô gái trở nên nóng rực, cơ thể không nhịn được mà run rẩy do kích động. Thương Long Tông chính là tông cổ nghìn năm! Căn cơ hùng hậu, không biết ẩn giấu bao nhiêu bảo vật, họ nào ngờ Trần Mộc còn lấy được bản đồ của nó. “Dù sao thì ta cũng muốn đi, các vị thì sao, dám theo không?”. Trần Mộc nhìn mấy người Hàn Giang Tuyết. Trong di tích Thương Long Tông, nguy hiểm trùng trùng, dù là ai thì cũng không thể đảm bảo là ở đó không có gì đáng sợ, dù là cường giả Vạn Pháp thì vẫn có thể ngã xuống tại đó. Đánh là một ván bài lớn, tiền cược là mạng sống của bản thân. “Đùa à, sao có thể không đi chứ! Đây là di tích Thương Long Tông đó, nếu thật sự lấy được chút tài nguyên tu luyện thì thực lực có thể một bước lên mây!”, Hàn Giang Tuyết nói. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cùng liếc nhau, họ thấy sự kiên định trong mắt đối phương, trầm giọng nói: “Đi!” Dù không biết trong di tích này cất chứa bảo vật gì nhưng cổ tông nghìn năm, sức hấp dẫn quá lớn, ba cô gái không thể bỏ qua cơ hội này. Trần Mộc cười khẽ một tiếng: “Tốt, sáng sớm mai chúng ta khởi hành!” ... Vào đêm. Phủ thành chủ. Một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đang cuộn tròn cơ thể, run rẩy trốn ở góc giường, đôi mắt đỏ au do khóc, nước mắt yếu đuối không ngừng rơi, gương mặt lộ ra sự sợ hãi. “Thành chủ, người tha cho ta đi!” “Ta xin người, tha cho ta đi!” Thiếu nữ khóc lóc, âm thanh run rẩy yếu ớt tuyệt vọng, không chỉ không làm người thương hại mà còn làm dục vọng trong lòng người bành trướng. Trước mặt nàng ta là một gã đàn ông trung niên mập mạp, vẻ mặt hèn hạ bỉ ổi, không ngừng đánh giá cơ thể xinh đẹp kia, trong mắt là tia tham lam. “Tiểu mỹ nhân, ta tới rồi!” Gã ta nhào nhanh tới, không ngừng lột quần áo của cô gái. Thiếu nữ liều mạng phản kháng nhưng sức nàng ta không thể địch nổi gã đàn ông, chốc lát sau, quần áo đã bị xé tan tành. Nhưng mà khi gã đàn ông đang hào hứng thì cửa bỗng bị đá bung ra. ”Ai?”, gã đàn ông trung niên lập tức dùng ánh mắt sắc bén liếc sang. “Khà khà, đường đường là cường giả Thần Tàng mà đắm mình trong quyền sắc, xem ra ngươi càng sống càng thụt lùi!” Giọng nói làm người sởn gai óc vang lên, tiếp theo, ba bóng người mặc áo đen tiến tới. Sự xuất hiện của họ khiến không khí như giảm đi chục độ, sự âm trầm khiến người ta không rét mà run. “Hoàng đại nhân!”, người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười nịnh nọt. “Cút!”, người đàn ông mặc áo đen dẫn đầu tỏ vẻ chán ghét, tung cước đá bay gã đàn ông trung niên. Gã đàn ông trung niên bị đau, ngực nhói không ngừng, nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám nói gì mà vẫn chỉ tươi cười, không dám đắc tội đối phương. Thấy thành chủ vừa rồi còn oai phong giờ đã bị đánh như con chó chết, mặt còn tỏ ra nịnh nọt, thiếu nữ trên giường ngẩn ngơ, vô thức giương mắt nhưng nào ngờ hành động này suýt khiến nàng ta bị sợ tới chết. Ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt ba người tái mét như mặt người chết. Gương mặt gầy tới mức gần như không thấy chút thịt nào, như thể chỉ có làn da bọc lấy xương mà thôi, gương mặt dài ngoằng đen như than chì, mặt hõm sâu, tử khí đen nhánh quang quẩn không tan. Chỉ cái liếc mắt này thôi đã khiến thiếu nữ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm giác ớn lạnh từ trái tim lan tràn xuống tận chân. Nếu không phải thấy ba người còn hành động và nói năng, thì nàng ta tưởng họ đã chết rồi! Ba người đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái không mảnh vải che thân, trong mắt không dục vọng, ngón tay vươn ra đâm thủng cổ họng nàng ta. Thiếu nữ trợn to mắt, đến khi chết thì sự sợ hãi vẫn chiếm lấy đôi mắt kia. “Quyền sắc chỉ ăn mòn ý chí con người!”, người áo đen lạnh lùng nói. Tiếp theo ba người ngồi trên giường, còn người vốn là thành chủ thì vội vàng bò tới: “Hoàng đại nhân, ta sai rồi, sau này ta không dám nữa!” “La thành chủ, ngươi đừng quên chức thành chủ này là do ai ban cho!”, người áo đen dẫn đầu nói ra. “Không quên, không quên đâu ạ! Tất cả đều do Thiên Ma Cung ban cho, không có Thiên Ma Cung thì không có La thành chủ ta hôm nay!”, La thành chủ cười hùa. “Vậy là tốt, lão tông chủ đã dặn chuyện gì trước đó, ngươi làm tới đâu rồi?”, người áo đen hỏi ra. “Xử lý ổn thoả rồi ạ!”, La thành chủ vội lấy một cuộn da cừu ra từ trong ngực, đưa cho người áo đen: “Lão tông chủ dặn phải để ý dị động quanh Long Thành, ta không dám lơ là!” “Trước đó bình nguyên Thiên Khôi phía đông có dị tượng, ta đã phái nhiều ám vệ tới đó. Lão tông chủ đúng là phán đoán như thần, di tích Thương Long Tông sắp bị vợ hàng rào không gian, ta nghĩ không quá ba ngày, di tích chắc chắn sẽ xuất thế. Đây là địa hình mà ta đã sai người điều tra vẽ lại!” “Hoàng đại nhân, người chưa biết đâu, vì tấm bản đồ này, chúng ta đã tổn thất nặng nề, ít nhất đã có ba vạn ám vệ đã chết trong không gian hỗn loạn kia. Đương nhiên, đây đều là vì kế hoạch của Thiên Ma Cung, vì sự mưu lược và thống trị vĩ đại, tất cả đều không đáng kể!” Người đàn ông áo đen bỏ qua lời bán thảm và bày tỏ sự trung thành của thành chủ, cười lạnh rồi nhận lấy cuộn da cừu, mở ra xem, xác định bên trên có ghi chép kỹ càng thì mới hài lòng gật đầu. “Tuy ngươi ngu xuẩn nhưng ngươi thật sự trung thành đó, cũng không tệ lắm!”, người đàn ông trung niên cười nói. La thành chủ nghe được những lời này thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên, vội nói: “Vâng vâng, ta luôn trung thành và tận tuỵ vì Thiên Ma Cung!” “Ừ!”, người áo đen gật đầu, cất cuộn da cừu. Nhưng khi hắn ta định đứng lên thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ cửa: “Không ngờ Thiên Ma Cung xưng ba Nam Châu năm đó bây giờ lại lén lút thậm thụt thế này?” Người áo đen nhíu mày, nâng mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, một người phụ nữ trung niên đang đứng đó, khoé miệng cong lên nụ cười chế nhạo. “Mai Trường Lâm?”, người áo đen có chút kinh ngạc. Người phụ nữ trung niên này là một trong ba Đại Tông Sư Kiếm Đạo nổi tiếng nhất Ninh Quốc. Người áo đen lộ ra ánh mắt lạnh lùng: “Sao? Khuya khoắt tới đây thăm dò, Kiếm Vũ Các Ninh Quốc các ngươi có gì muốn chỉ bảo à?”