Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 386 “chết cho ta!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau lưng Trần Mộc là ánh sáng rực rỡ, linh khí tinh thuần dao động, dù thiểu năng cỡ nào thì họ cũng đoán được đây là chỗ cất linh thạch cực phẩm. “Giàu, giàu rồi!” “Xét theo mức độ linh khí nồng đậm thế này thì ít nhất cũng phải có 10 vạn linh thạch cực phẩm!” “Xông lên!” “...” Mọi người gào lên như kẻ điên, ánh mắt nóng rực, gương mặt lộ rõ sự kích động. Nhưng khi họ thấy cửa chính đã bị người đứng chắn thì nụ cười cứng ngắc, biểu cảm trở nên dữ tợn. “Chỉ là một thằng ranh Thông Thiên tầng bốn mà dám chặn cửa à, đúng là tìm chết!” “Tiểu bối, cút cho ông đây!” Dẫn đầu nhóm người này là một người đàn ông trung niên khoảng 40, ánh mắt đầy sát khí lạnh thấu xương, sau khi ông ta quát một tiếng thì đấm một cú về phía Trần Mộc. Thực lực Thần Tàng tầng hai hoàn toàn thể hiện ra. “Hừ!”. Trần Mộc không hề có ý định lùi lại, thấy thế thì hắn hừ lạnh một tiếng, năm ngón co lại, linh lực màu vàng tràn ra như tinh linh đang nhảy nhót, nhanh chóng bao trùm cả cánh tay, tạo thành một tầng vảy giáp, hắn cũng đánh ra một quyền hung hãn. Bùm! Hai đấm va chạm, linh lực cuồng bạo hoà vào nhau, Thông Thiên tầng bốn và Thần Tàng tầng hai chênh nhau bảy cấp. Nhưng linh lực của Trần Mộc không hề yếu thế, Cửu Long Diệt Thần Quyết không ngừng vận hành, trong linh lực bá đạo có xen lẫn một tia long lực cổ xưa, đánh bay người đàn ông trung niên kia ra ngoài. Người đàn ông trung niên lùi nhanh mười mấy bước, khi chân giẫm mạnh xuống đất mới ổn định được cơ thể, nhưng lúc này trên gương mặt ông ta để lộ ra sự chấn động bàng hoàng. Vượt hẳn bảy cấp bậc! So đấu về linh lực thì đối phương không hề yếu hơn mình! Đây là linh lực đáng sợ cỡ nào? Trong phòng đá, Trình Vũ Hiên cũng nhận ra Trần Mộc đã bắt đầu đánh nhau với đối phương, nàng ta rất lo lắng, đồng thời tay cũng nhanh hơn, ra sức vơ vét linh thạch cực phẩm, bỏ vào trong nhẫn không gian, không dám nghỉ giây nào. Thấy ánh sáng đang dần giảm bớt, người đàn ông trung niên bên ngoài nhận ra được gì đó, biểu cảm lại thay đổi thành sự tức giận. “Thằng ranh, các ngươi đúng là tham lam! Nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, các ngươi không sợ nuốt không nổi thì bụng nổ tan tành à?”, ông ta dữ tợn nói. “Không phiền các hạ quan tâm! Chúng ta ăn khoẻ, nuốt hết được!”, Trần Mộc cười mỉa, dù là đối mặt với nhiều người như vậy hắn cũng không hề sợ hãi. Nghe vậy, người đàn ông trung niên tức khắc âm trầm, gân xanh nhô lên như là rồng mọc sừng. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, tham thì thâm, nếu người lớn nhà ngươi không dạy người lý lẽ này thì ta sẽ thay họ dạy ngươi!” Bùm! Lúc này người đàn ông trung niên giẫm mạnh xuống đất, sàn đá xanh của đại điện nổ tung, một cơn gió mạnh sắc bén như lưỡi dao bốc lên, mang theo sự lạnh lẽo mà thổi tới. Một thoáng sau, thân hình ông ta chuyển động, gió mạnh gào thét, thân hình ông ta lại biến mất ngay tại chỗ. Bốp! Âm thanh xé gió vang lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Trần Mộc như ma quỷ, tay nắm chặt một thanh trường thương màu xanh toả ra sát khí lạnh thấu xương. Đầu thương chuyển động, mang theo sức mạnh không gì địch nổi đâm nhanh về phía cổ họng Trần Mộc. “Chết cho ta!”, âm thanh hung tợn vang vọng. Thân thương như rồng, mang theo tia sáng xé rách hư không, dù là đại điện bằng đá rắn chắc này thì cũng bị thế do nó phóng thích chèn ép tới nứt vỡ. Trong con ngươi màu đen của Trần Mộc phản chiếu ra mũi thương đang đâm tới, hắn cong môi khinh miệt: “Muốn thay mặt người lớn dạy dỗ ta, ngươi là thứ gì? Năm đó ta xưng bá đại lục Thiên Võ, lão tổ tông của ngươi còn chưa ra đời đâu!” Ánh thương tới gần, cơ thể Trần Mộc lắc lư một chút, có thứ gì đó huyền ảo đã được kích hoạt, hắn dùng góc độ cực khéo né tránh ánh thương. Bất chợt, chân hoả lưu hồn bùng lên, một tia kiếm quang như ảo ảnh vút qua trong thiên địa. Bốp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio