Trong Thạch Điện lặng như tờ, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, linh lực sót lại cuồn cuộn trào ra, những bức tường ngang dọc khắp hành lang cũng ngay lập tức sụp đổ, biến thành một đống đổ nát. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến ai nấy cũng cố gắng mở to mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hãi. Dưới sự va đập của ngọn lửa cháy rực khắp trời kia, ánh kiếm gớm ghiếc mang theo Chân Hoả Lưu Hồn xoẹt một nhát, xé đôi bầu trời, xuyên thấu hai bóng thần thú một rồng và một hổ kia, cuối cùng hệt như một ánh sao xuyên thẳng qua cổ họng của Dương Hổ. "Đừng... đừng mà!", ngay lúc đó, Dương Hổ trợn trừng mắt, đang định mở miệng xin tha thì nhát kiếm sắc nhọn kia lại nhanh đến nỗi khiến hắn không còn cơ hội mở lời van xin tha mạng và chết ngay tại chỗ. Phốc! Cơn gió dữ dội đột nhiên dừng lại, hai bóng thần thú một rồng một hổ lập tức nổ tung, hoá thành vô vàn ánh sáng vụn khắp trời, rồi dần tan biến. Trần Mộc tiếp đất, lưỡi nhọn của Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay cũng nhuốm thêm màu máu tươi đỏ sẫm. Cơ thể Dương Hổ cứng ngắt tại chỗ, rồi cái đầu hắn ta hệt như một quả tú cầu lăn phịch xuống đất, máu tươi phun ra, tanh nghoé. "Như này là..." Cả không gian chìm vào tĩnh lặng. Ngay cả Trình Vũ Hiên cũng bất giác sững người, đứng yên như trời trồng, đôi mắt mỹ miều ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào xác không đầu dưới đất! Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này, tất cả mọi người hít một hơi thật sâu rồi bất giác lùi về phía sau, vẻ mặt vô cùng sợ sệt. "Hai vị trưởng lão gia tộc họ Dương ... đều chết rồi sao?" "Thằng nhóc này chẳng phải sức mạnh chỉ ở cấp tầng thứ tư cảnh giới Thông Thiên sao? Hắn là thánh thần hay ma quỷ vậy?" "..." Một loạt tiếng xì xèo bàn tán rầm rộ ngay lập tức vang rộ khắp hành lang. Lúc này, tất cả mọi người đều lạnh toát sống lưng, thật không ngờ đám trưởng lão kia ở cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng lại rơi đầu dưới tay kẻ mạnh nhất của Linh Tiêu Tông. Xuyên thẳng lên tầng thứ nhất tranh đấu đã đành, chàng thanh niên này lại xuyên thẳng lên tầng thứ tám để giết địch! Mẹ kiếp, hắn có còn là người nữa không? Rõ ràng là quái vật mà! Trần Mộc quay đầu lại, đôi mắt đen nháy lạnh lùng liếc nhìn những người khác. Nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người còn đang chăm chú nhìn vào Linh Thạch Cực Phẩm, ai nấy cũng run lên sợ hãi, liên tục lùi về sau rồi nhìn Trần Mộc với ánh mắt khiếp đảm. Bây giờ không ai dám ra tay nữa. Ngay cả kẻ mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng cũng bị giết rồi thì bọn họ cũng tự nhìn lại sức mạnh bản thân, nếu xông lên thì khó mà giữ được cái đầu! Trần Mộc cũng không thèm bận tâm tới bọn họ nữa, quay sang nói với Trình Vũ Hiên: "Chúng ta đi thôi!" Trình Vũ Hiên sững sờ, liếc nhìn bóng dáng phía sau của Trần Mộc, dưới bầu không gian đầy sát khí này, nàng ta cố gắng định thần lại rồi cất bước đi theo. Nhưng lần này, cho dù có rất nhiều người chặn ở ngoài hành lang nhưng không ai dám chặn đường sát thủ Trần Mộc này nữa cả! Đây là một vùng đất bao la bát ngát, bầu trời mờ ảo hiện ra toàn cảnh tượng u ám. Nó giống như một khu vực nằm giữa hư không và hiện thực, bầu trời ở nơi này xám xịt, có cả từng vòng xoáy khôn gian to khoảng chừng trăm trượng, tối tăm và thần bí, trong đó như ẩn chưa một năng lượng cắn giết không cách nào hình dung. Mà trên mặt đất là từng dãy núi trùng điệp cao vạn trượng, những ngọn núi đó như đâm thẳng vào mây, nguy nga đồ sộ, trên đỉnh núitọa lạc từng bức điện đá cổ xưa, rất nhiều cuộc đại chiến hỗn loạn vẫn đang khai hỏa trong điện đá. Có mấy võ giả vừa mới cướp được bảo vật gì, họ vừa lao ra khỏi điện đá chưa lâu thì trên bầu trời đã còn rất nhiều nhân vật hung ác đang ùn ùn kéo, loạn đao chém chết người kia, bọn họ cướp bảo vật rồi trốn đi thật xa. Cảnh tượng đó liên tiếp xảy ra, khắp di tích ở Thương Long tông đều như vậy! Tiếng chém giết và gào thét hỗn loạn vang vọng khắp trên ngọn núi Thương Long tông, linh lực cuồng bạo đó như bão táp tràn ngập tứ phương, trông hơi đáng sợ. Hôm nay di tích của Thương Long tông đã chìm trong một trận bạo loạn trước nay chưa từng có.