Thời kỳ Thái Cổ có rất nhiều người trong Ma đạo, cũng có bí pháp luyện chế Thi Khôi chuyên biệt, đồng thời Thi Khôi mà họ luyện chế ra có khi còn vượt qua cả thực lực của thi thể đó lúc còn sống. Đương nhiên, nếu so sánh những Thi Khôi trước mặt với Thi Khôi thời kỳ Thái Cổ thì kém hơn rất nhiều. Có điều, cho dù có kém nhưng những Thi Khôi này lại được khí tức Thiên Ma thẩm thấu, thực lực vẫn vượt xa võ giả bình thường. Phóng tầm mắt nhìn khắp bồn địa màu đen, vốn gần trăm cường giả, sau khi bị Thi Khôi tập kích đã tổn thất hai, ba mươi người, phải biết là tất cả đều là cường giả cảnh giới Thần Tàng. Giây phút đó, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt, ánh mắt như đuốc, linh lực màu bạc vận chuyển quanh thân, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào những con quái vật không hồn này. Rầm, rầm, rầm! Lúc này, những tiếng nổ lần lượt vang lên, rất nhiều cây cổ thụ nghìn năm trồng trong bồn địa màu đen lần lượt nứt ra ngay lập tức, Thi Khôi tràn ngập tử khí cũng lao ra theo. Số lượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng, như thể không bao giờ kết thúc. Đám Thi Khôi này mặc đồ không giống nhau, có con mặc trang phục của đệ tử nội môn Thương Long Tông, có con lại mặc trang phục của các thế lực lớn khác bên ngoài. Trong số đó, cái khiến Trần Mộc và Hàn Giang Tuyết hơi sững sờ là bọn họ nhìn thấy có vài con mặc đồ Linh Tiêu Tông! "Lăng Thiên Vũ!" Khóe mắt Hàn Giang Tuyết rưng rưng, buồn bã kêu lên. Trong đám Thi Khôi đó, nàng ta nhìn thấy vài bóng hình thân quen. Mấy bóng hình kia chính là các sư huynh Linh Điện mà bọn họ vẫn đang nhọc nhằn tìm kiếm. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan run lên, các nàng nhìn thấy rõ mấy thi thể mặc trang phục Linh Tiêu Tông kia còn rất trẻ, khí Thiên Ma trên người còn chưa nồng nặc như những Thi Khôi khác. Có lẽ do nghe được tiếng kêu bi thống của Hàn Giang Tuyết, trong đôi mắt không còn sự sống của Lăng Thiên Vũ lại khẽ chuyển động, như thể đã khôi phục được một ít sự sống, nhưng chỉ thoáng chốc, chút tỉnh táo ấy lại biến mất, trong đôi đồng tử màu đen chỉ còn tử khí. Tuy nhiên, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy vẫn bị Hàn Giang Tuyết bắt được. Nàng ta lộ vẻ mặt mừng như điên: "Trần Mộc, có phải hắn vừa cử động không, có phải vẫn cứu được không? Ngươi mau nghĩ cách cứu họ đi!" Đối với Hàn Giang Tuyết mà nói, đám đệ tử Lăng Thiên Vũ này đều là đệ đệ muội muội của hắn, nàng ta không đành lòng nhìn bọn họ chết. Trần Mộc lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: "Không được đâu, bọn họ chết cả rồi. Cử động ban nãy của họ chẳng qua chỉ là chút chấp niệm còn sót lại trước khi chết còn giữ đến giờ thôi!" Một khi trở thành Thi Khôi, không còn bất kì khả năng sống sót nào. Điều khiến Trần Mộc kinh ngạc chính là đám người Lăng Thiên Vũ đã bước đến Điện Thiên Long từ trước, nhưng không biết gặp phải chuyện gì mới biến thành dáng vẻ này! Nghĩ đến đây, hai mắt Trần Mộc tập trung vào phía sau một con Thi Khôi, ở đó hình như có một luồng dao động quái dị đang quét qua. "Bây giờ cái chúng ta cần đối mặt không phải là cứu bọn họ như thế nào, mà là cứu chúng ta như thế nào!" Trần Mộc trầm giọng. Nghe vậy, cả Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều run lên, nhưng sau đó, bọn họ cũng cảm nhận được mặt đất đang chấn động, đám Thi Khôi đằng trước lại di chuyển cứng đờ, đi về phía họ. Một luồng linh lực hắc ám lao ra như gió xoáy, tàn sát lung tung trong bồn địa màu đen. Trong vô hình, tỏa ra nguồn năng lượng khiến người khiếp sợ. Vụt. Không để bọn họ có thời gian suy nghĩ, Thi Khôi đột nhiên cử động, sau đó lao vọt đến, vung tay đấm về phía họ. Có vài tên võ giả chưa kịp định thần, đã bị đấm nổ tung, máu tươi tung tóe. Một màn này hiến nhiên đã khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ, ai nấy đều vận chuyển linh lực, sắc mặt dữ tợn: "Chúng ta tập trung lại, không thể để đám Thi Khôi này tiêu diệt chúng ta được!" "Giết!" Trong tiếng hét đầy trời, rất nhiều cường giả bắt tay nhau, chống lại đám Thi Khôi. Linh lực cuồng bạo bùng nổ dữ dội, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, các loại âm thanh chiến đấu vang vọng khắp nơi. Đại chiến cấp độ này đủ để xé nhỏ mảnh đất dưới chân ra. Tuy nhiên, họ vẫn đánh giá thấp đám Thi Khôi này. Đám Thi Khôi này vốn đã chỉ còn là cái xác, không hề biết đau.
Bọn họ sinh ra là để dành cho giết chóc, dù có bị tấn công mạnh mẽ đến thế nào cũng không thấy đau đớn.