Mới chỉ trong vòng thời gian ba tháng. Với thực lực hiện tại của Trần Mộc, ngay cả Mai Trường Lâm cũng khó mà thoát khỏi tay hắn. "Bậc thầy ta không cam tâm, cho dù bậc thầy ta có chết thì cũng phải lôi ngươi đi chôn cùng!" Mai Trường Lâm hét lên dữ tợn, vẻ mặt cực kỳ hung dữ, ánh sáng xanh lạnh lùng trào dâng cuồn cuộn bộc phát từ cơ thể bà ta, ánh sáng này hệt như mang theo một dòng sóng kiếm ý khó tả, toả ra khắp đất trời khiến nhiệt độ không gian ngay lập tức hạ xuống. Và rồi không gian hệt như bị đông thành băng đá, khí lạnh này lan toả khắp nơi, trong chớp mắt đã khiến cánh tay đang bóp chặt cổ bà ta của Trần Mộc đông cứng thành đá. Rầm. Mai Trường Lâm vung một cú đấm ra, luồng linh lực như băng lam của biển cả xông thẳng về phía ngực của Trần Mộc, khí thế cuồng bạo vô cùng! "Hừ!", Trần Mộc chau mày, hừ lạnh một tiếng rồi văng một cú đá ra va thẳng vào cơn cuồng phong hung bạo đang quét về phía hắn. Phịch. Một âm thanh nặng trĩu vang lên, ánh sáng vàng rực rỡ và năng lượng xanh băng giá va chạm kịch liệt, giữa những tia sáng rực rỡ lộng lẫy lóe lên, một cơn cuồng phong cuồn cuộn hướng về phía cả hai người. Cánh tay của Mai Trường Lâm hệt như bị một chày sắt đập vào, xương kêu "khậc" một tiếng rồi gãy gập, cả người bị hất văng ra ngoài. Trần Mộc khẽ vung tay, linh lực dao động khiến băng trên cánh tay của hắn nứt vỡ tan và không hề làm hắn bị thương. "Bậc thầy ư? Ngươi mà cũng xứng tự xưng là bậc thầy sao? Kiếm ý kém cỏi này của ngươi xuất hiện trước mặt ta chỉ càng khiến ngươi thêm mất mặt xấu hổ thôi!", Trần Mộc hung hăng nói. Phịch. Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Mộc lấy chân đạp thẳng vào không trung, chỉ nghe tiếng nổ chói tai, rồi cả người hắn biến mất ngay tại chỗ. Đợi đến khi tất cả mọi người đã định thần lại thì cơ thể Trần Mộc không biết tự lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng Mai Trường Lâm. Cảm nhận được sát khí lạnh lùng chắc nịch phía sau lưng, Mai Trường Lâm nheo mắt, cảm giác uy hiếp đáng sợ bao trùm lên bà ta, và lúc này có một bóng kiếm sắc nhọn chém vụt tới. Xoẹt. Ánh kiếm sắc bén này đã đạt đến đỉnh điểm và hệt như tia sáng chói loá vụt qua bầu trời rồi chợt tắt. Ngay sau đó, kiếm ý ngập tràn không khí, bầu trời hệt như bị ánh kiếm này xé tan. Trong không gian tối tăm, sâu thẳm mà huyền bí, một dòng sông cuồn cuộn từ hư không ào tới, dòng sông này hoàn toàn được kết bằng băng, ào tới hệt như một dòng sông băng đáng sợ. Ánh bang nứt vỡ trải dài vô tận, giống như dải ngân hà chín tầng mây trải rộng khắp bầu trời, vô cùng ngoạn mục. “Đây là?", Mai Trường Lâm trợn tròn mắt. Thanh kiếm này đẹp đến mê hồn, nhưng đằng sau vẻ ngoài đẹp mê hồn này là sức mạnh khủng bố ghê người! Loại kiếm ý này rất giống với bà ta, đều là kiếm ý Băng Phách, nhưng so với kiếm ý của bà ta thì thâm sâu hơn gấp nhiều lần! Có thể nói, trước màn kiếm ý Băng Phách Bắc Đẩu này của Trần Mộc thì kiếm ý của Mai Trường Lâm chẳng đáng là gì cả! Cảnh tượng đẹp đẽ này chỉ thoáng qua như ảo ảnh, đợi đến khi Mai Trường Lâm kịp định thần lại thì hai cánh tay của bà ta đã bị đứt văng ra ngoài, máu tươi đầm đìa phun ra. "Á!", tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp trời, Mai Trường Lâm điên cuồng lùi về sau, hai cánh tay bà ta không biết đã bị cắt đứt từ lúc nào, máu me đầm đìa khiến ai nhìn thấy cũng phát sợ. "Đồ khốn, ngươi là đồ súc sinh chết tiệt!", Mai Trường Lâm hét lên, vẻ mặt hung dữ và đáng sợ của bà ta giống y như một mụ phù thuỷ, ánh mắt đằm đằm sát khí hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Mộc vậy. "Kiếm Vũ Các sẽ không tha cho ngươi đâu, Kiếm Hoàng đại nhân nhất định sẽ báo thù cho ta, đồ súc sinh đáng chết nhà ngươi, ngươi chắc chắn...." Tiếng hét của Mai Trường Lâm vang vọng khắp nơi, nhưng tiếc là bà ta còn chưa kịp nói hết lời thì Trần Mộc đã vung tay chém xuống một nhát kiếm. Xoẹt. Ánh kiếm mang theo sát khí vút trời hệt như lưỡi đao tử thần chém nát đầu của Mai Trường Lâm.