Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 410 “đám nhóc các ngươi đúng là muốn chết mà!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hiện tại ta đã trở lại, gương Thiên Ma Long vẫn không có thay đổi gì, một lần nữa lại lọt vào tay Thiên Ma Cung chúng ta rồi!” Hoàng Côn cười như điên, đường đường là cường giả Vạn Pháp, một cái ảo cảnh đúng là không nhốt được hắn ta, chỉ là tạm thời cản chân hắn ta mà thôi. Thì đã sao, gương Thiên Ma Long vẫn bị hắn ta giành lại. Đám người Hàn Giang Tuyết lại run rẩy, họ nhìn cảnh tượng chung quanh, biểu cảm trở nên căng thẳng, tiếp theo họ lại nhìn sang gương Thiên Ma Long kia, Hàn Giang Tuyết cắn răng lao ra trước, phóng thẳng về phía chiếc gương kia. “Ngăn nàng lại!”, Hoàng Côn đã đề phòng trước nên khẽ quát. Tần Thạch Long nghe thế thì không do dự, người đã phóng lên trời, chắn trước mặt Hàn Giang Tuyết, cười mỉa: “Hàn tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nằm kia đi, vậy thì chúng ta không cần phí nhiều sức!” Mặt Hàn Giang Tuyết đỏ lên, trong đôi mắt đẹp là tia phẫn nộ: “Tần Thạch Long, ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi bị ngu hay gì, nếu Thiên Ma Cung chiếm được gương Thiên Ma Long, toàn bộ Linh Tiêu Tông chúng ta cũng không có kết quả tốt. Não úng nước à!” “Sau đó thì sao? Ta cũng không phải người Linh Tiêu Tông, nó sống hay chết thì liên quan gì tới ta?”. Tần Thạch Long nhìn Hàn Giang Tuyết bằng ánh mắt mỉa mai, dường như hoàn toàn chẳng màng tới những lời này. Hàn Giang Tuyết cắn răng, tên này đúng là vô liêm sĩ, rõ ràng đã bại lộ thân phận, nhưng còn chống chế mình không phải là Thiên điện chủ. Bùm! Trong giây lát, Hàn Giang Tuyết không nói nữa, linh lực bùng nổ, thực lực cảnh giới Vạn Pháp lại tăng tới mức cao nhất, người lao ra, tung một chưởng đánh về phía Tần Thạch Long. “Chỉ dựa vào linh căn không toàn vẹn của ngươi thì không đấu lại ta!”, Tần Thạch Long trào phúng, lắc người rồi biến mất, sau đó là tiếng va chạm đinh tai nhức óc. Linh lực cuồng bạo nổ mạnh, hai bóng người mang theo thực lực khủng khiếp chiến đầu lần nữa. Mà bên khác, thừa dịp Hoàng Côn đang bị truy bắt, Hoàng Côn nhanh chóng xông ra. Lúc này hắn ta tinh mắt phát hiện một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt đang dùng tốc độ nhanh như chớp nhào về phía gương Thiên Ma Long, tốc độ nhanh tới cực hạn. “Thằng ranh, đứng lại cho ta!” Phía dưới, hai gã áo đen cũng tức giận vô cùng, một thằng nhãi chưa tới Thần Tàng mà dám không coi họ ra gì, dám tranh giành gương Thiên Ma Long, đúng là coi họ như vô hình mà. Linh lực hai người tràn ra, cả hai muốn xông lên trời nhưng đúng lúc này, hai thanh trường thương đang nhắm về phía họ với khí thế hung hãn. Đúng là Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan. Đúng lúc này, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng điều động linh lực tới mức tối đa, từng tia dị tượng linh căn hiện hoá trên đầu, chứa sức sát thương đáng sợ. Dù là phải liều tới mức ngọc và đá cùng vỡ thì hai người cũng phải cản lại hai tên áo đen này. “Đám nhóc các ngươi đúng là muốn chết mà!” Hai tên áo đen nổi giận, linh lực phóng thích, một chưởng đánh ra. ... Khi khắp nơi đều đang chiến đấu, Trần Mộc đã tiến nhanh về phía gương Thiên Ma Long. Trong khoảnh khắc, hắn có thể nhận thấy khí thế hung thần đáng sợ tới mức nào. Khi vừa tới gần cái gương kia, hắn cũng nhận thấy máu trong người sôi sục, cảm giác xao động kịch liệt làm cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng, tiếng khóc của trẻ con không ngừng quanh quẩn trong đầu. Trần Mộc hít sâu một hơi, theo nhiều năm tu luyện tâm cảnh, hắn nhanh chóng đè ép sự xao động xuống, tiếp tục tới gần gương Thiên Ma Long. Nhưng lúc này, không biết bóng người quỷ dị đã chắn trước mặt hắn từ lúc nào, Trần Mộc ngẩng đầu, thấy Hoàng Côn phủ đầy tử khí đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình. “Nhóc con, ngươi quá giới hạn rồi, đây là đồ của Thiên Ma Cung chúng ta, ngươi cũng dám đụng vào?”. Sát khí tràn ra từ giọng nói của Hoàng Côn. Lời vừa dứt, uy áp của cường giả Vạn Pháp như thuỷ triều ập về phía Trần Mộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio