Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 416 lúc này đây, tất cả mọi người đều ngây dại!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Điều này sao có thể xảy ra! Trời ơi, Thiên Tùng Vân Kiếm của ta... bị nuốt?”, Trần Mộc trợn to hai mắt, khó tin nhìn cảnh này. Dù là hiểu biết về gương Thiên Ma Long thì Hoàng Côn cũng không khỏi giật mình, thậm chí quên luôn việc chạy trốn, ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm gương, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Hắn ta không nhớ là trong lịch sử của Thiên Ma Cung có ghi chép lại là gương Thiên Ma Long có năng lực cắn nuốt đồ vật khác mà! Chẳng lẽ gương Thiên Ma Long này đã xảy ra biến dị? Rầm rầm! Sau khi Thiên Tùng Vân Kiếm chui vào trong gương, những đường vân cổ xưa lại loé lên, toả ra ánh sáng chói mắt. Bất chợt, trên thân gương Thiên Ma Long bắt đầu vặn vẹo, hình dáng bắt đầu thay đổi, khi thì biến thành thanh kiếm to mười trượng, khi lại biến thành ma kính. Trong lúc biến dạng thì hình dáng nhiều lần thay đổi. Sức mạnh hung thần vẫn tràn ra cũng như đã bị trấn áp, hoàn toàn không còn dấu hiệu sắp nổ. “Chuyện này... chuyện này...” Trần Mộc thấy vậy, trong lòng nảy ra một ý nghĩ mà chính hắn cũng không thể tin nổi. Hắn ý thức được gì đó! Không phải gương Thiên Ma Long cắn nuốt Thiên Tùng Vân Kiếm... Mà là Thiên Tùng Vân Kiếm xâm chiếm gương Thiên Ma Long. Rốt cuộc Thiên Tùng Vân Kiếm có lai lịch thế nào? Cơ thể Trần Mộc cứng đơ tại chỗ, đồng tử phóng to, trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin nổi. Thiên Tùng Vân Kiếm bị hắn tìm thấy ở một nhà đấu giá bảo vật ở trấn Man Sơn Ninh Quốc, lúc ấy ông chủ từng cảnh cáo mọi người tại đó rằng đây là một thanh kiếm bị nguyền rủa. Về phần nguồn gốc khác thì Trần Mộc không rõ nhưng hắn biết đây là thanh kiếm có linh. Mà kiếm linh của nó đã bị phong ấn. Hiện tại, điều khiến Trần Mộc không ngờ là thanh kiếm này lại có khả năng cắn nuốt ma vật đáng sợ. Bùm! Lúc này, trên bầu trời lại truyền ra tiếng nổ vang, sức mạnh hung thần lại như cơn lũ quét mang theo sức huỷ diệt kinh khủng chấn bay Trần Mộc ra ngoài. Trần Mộc như con diều đứt dây, té xuống đất, phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt. “Trần Mộc, ngươi sao rồi?”, mấy người Hàn Giang Tuyết lao tới nâng Trần Mộc dậy, vội vàng hỏi. Trần Mộc xua tay, hiện tại điều hắn quan tâm nhất là Thiên Tùng Vân Kiếm ra sao rồi! Ánh mắt hắn lại ngẩng lên, giây sau hắn ngây dại! ... Trên bầu trời, một thanh ma kiếm thái cổ lớn cỡ mười trượng mang theo uy nghiêm đè ép được cả thiên thần sừng sững dưới trời xanh. Sức mạnh hung thần cuồn cuộn lượn lờ quanh thân. Mũi kiếm loé ra tia sáng lạnh thấu xương như thể quẹt nhẹ là có thể rạch nát không gian. Vài ma văn thái cổ sống động như con rồng tà ác tức giận thức tỉnh, toả ra khí thế đứng đầu thiên hạ. Mà thanh ma kiếm thái cổ chưa từng có trước đây hiện thế rồi! Lúc này đây, tất cả mọi người đều ngây dại! Ngay cả mấy người Hoàng Côn và Tần Thạch Long dường như cũng quên mất là mình muốn chạy trốn, thân thể họ cứng đờ tại chỗ, miệng há to, khuôn mặt trở nên vô cùng kinh hãi. Tình cảnh trước mắt này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người!

Vô số người vừa mới tranh cướp kính trước đó, lực sát thương cuồng bạo mà kính Thiên Ma Long tản ra đã hoàn toàn biến mất giữa đất trời, thay vào đó là một chiếc ma kiếm Thái cổ trước nay chưa từng thấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio