Kiếm ma cổ xưa của hiện giờ cũng coi như đã được lột xác, Trần Mộc có thể sử dụng nó rồi. Đương nhiên, khi dùng kiếm ma cổ xưa này lúc nào cũng phải cẩn thận, vì tà khí hung ác này khi chống lại kẻ thù, sơ suất một chút thôi cũng có thể khiến chính mình bị thương. "Cũng không biết kiếm linh bao giờ mới có thể bừng tỉnh lại đây?" Trần Mộc chau mày nhìn kiếm ma cổ xưa này, trong lòng không khỏi thắc mắc. Vì rất ngạc nhiên trước khả năng nuốt chửng của Thiên Tùng Vân Kiếm nên hiện giờ hắn cũng rất tò mò muốn biết lai lịch thật sự của thanh kiếm này. Thấy tà khí hung ác của kiếm ma cổ xưa đã được thuần hoá, Trần Mộc cũng không quan tâm thêm nữa, thoát khỏi tiềm thức và mở mắt ra. Lúc này, linh lực dập dờn quanh người hắn chuyển từ màu vàng óng sang màu đỏ tươi của máu, thấp thoáng như có một tà khí hung áo bao quanh, vô cùng khủng khiếp, vượt xa linh lực của một võ giả bình thường. Với sức mạnh lấp đầy Linh Hải của tà khí hung ác này, trong thời gian ngắn ngủi, sức mạnh của Trần Mộc cũng tăng vọt lên đỉnh cao của cảnh giới Thần Tàng rồi. Đương nhiên, sức mạnh này cũng chỉ là tạm thời, tương tự như Ấn Thần Đại địa. Nhưng có một điểm khác, đó là thứ mà Trần Mộc đang kiểm soát là tà khí hung ác, cuồng bạo và nguy hiểm hơn bất cứ Đại Địa Chi Lực khác. Nếu kiểm soát tốt được sức mạnh này thì nó sẽ là sát khí hữu ích, nhưng nếu không kiểm soát tốt thì nó có thể nuốt chửng toàn bộ ý thức của Trần Mộc bất cứ lúc nào. Trần Mộc hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, hắn có thể cảm nhận được trận chiến bây giờ đã bị chia ra, đương nhiên phiền phức lớn nhất chính là hai kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp là Hoàng Côn và Tần Thạch Long. Nhưng trước hết phải phải xử đẹp hai tên tay sai có mắt như mù kia đã! "Cứ vậy đã, đến lúc dẹp mớ hỗn độn này rồi!" Trần Mộc đứng dậy, sau khi cảm nhận được phương hướng, cơ thể hắn ngay lập tức vút lên bầu trời xa xăm. Xoẹt. Trong khu rừng rộng mênh mông, hiện ra một bóng dáng yêu kiều khắp người bộc phát linh lực, gót sen lướt nhẹ trên nền lá khô rồi vụt qua với tốc độ cực kỳ nhanh. Sau lưng nàng ta là một bóng đen cũng lao nhanh như chớp, hơn nữa, tốc độ của bóng đen này thậm chí còn nhanh hơn, trong thời gian một tuần hương đã đuổi kịp bóng dáng yêu kiều kia, chặn đứng ngay trước mặt. Vẻ mặt tên áo đen bỗng trở nên u ám, khi không thấy bóng dáng của chàng thanh niên Trần Mộc đâu, hắn ta mới nhận ra đã bị lừa! "Thằng nhóc đó đâu, ngươi giấu hắn ở đâu rồi?", tên áo đen dữ dằn nói. “Ngươi không xứng để biết chuyện đó!", Hạ Chỉ Lan đáp lại với vẻ lạnh lùng tột độ. "Tình cảm thắm thiết gớm nhỉ, lại còn sẵn sàng liều mạng làm mồi nhử! Nhưng tiếc là mánh khoé này của ngươi cũng không có tác dụng gì cả, vì dưới mắt của Thiên Ma Cung bọn ta, ngay cả khi hắn ta đã chết rồi thì bọn ta cũng có thể đào bới lôi xác hắn ta ra bằng được! Những thứ Thiên Ma Cung bọn ta muốn có được chưa bao giờ sẩy tay cả!", tên áo đen cười khẩy nói. Hắn ta cũng không vội đi tìm bóng dáng Trần Mộc, bởi vì ban nãy bọn hắn cũng cảm nhận được Trần Mộc vẫn đang tranh đấu dữ dội với tà khí hung ác, cũng khó mà bảo toàn tính mạng. Trước bờ vực nguy hiểm đó, ngay cả đối phương dù muốn chạy thoát e là cũng chẳng chạy được bao xa. "Đợi đến lúc ta mang xác ngươi đến gặp điện chủ của các ngươi thì không biết nàng ta sẽ có biểu cảm đặc sắc nhường nào đây!", tên áo đen cười nhạo nói tiếp. Hắn tiến lên từng bước một, linh lực Thiên Ma bộc phát khắp người, ánh sáng đen ngút trời hệt như làn khói đặc bao phủ lấy rừng rậm, chỉ trong chốc lát, một cảm giác bị chèn ép bỗng bao trùm khắp không gian. Cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội, gió gào thét, rất nhiều quái thú đang ngủ đông trong khu rừng cũng điên cuồng tháo chạy như thể phát giác được sự tồn tại bất khả chiến bại nào đó. Cảm nhận được sự chèn ép lớn mạnh này, sắc mặt Hạ Chỉ Lan chợt biến sắc, cả cơ thể mảnh khảnh của nàng ta không ngừng lùi bước về sau. Nhưng ngay sau đó, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, trong khi linh lực đang cuồn cuộn bộc phát, nàng ta cầm lấy một khẩu súng chiến màu vàng kim, nhìn chằm chằm tên áo đen trước mặt với ánh mắt vô cùng lạnh lùng. “Thứ không biết tự lượng sức mình!", tên áo đen nhếch mép cười chế nhạo. Rầm.