Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 440 hắn đã phải trả giá rất nhiều.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất nhiên, với thực lực hiện tại của hắn ta, hiển nhiên sẽ không tra ra được chi tiết của cường giả thần bí kia! "Thôi, ngươi phân phó xuống, bảo các trưởng lão Thiên Ma Cung khác cẩn thận một chút!" Lão cung chủ xua tay nói. Nói xong, hắn ta nhìn về phía Hoàng Côn đang hấp hối trước mặt, vẻ mặt âm trầm như nước. Hắn ta không thể ngờ rằng, dù đã phái ra một cường giả Vạn Pháp, kèm thêm hai cường giả cảnh giới Thần Tàng, vẫn không lấy được gương Thiên Ma Long về. "Đúng là đồ phế vật!" Lão cung chủ tức giận mắng. Tuy nhiên, hắn ta cũng biết tất cả không thể trách Hoàng Côn hoàn toàn được, bởi vì chẳng ai đoán được rằng lần này lại có nhiều biến cố trong chuyến đến di tích Thương Long Tông như thế. "Lão cung chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Ngày đó gương Thiên Ma Long bị kiếm của tên nhãi kia nuốt mất, ma kiếm cũng rơi vào tay hắn ta. Chúng ta có cần phái người cải trang, lẻn vào Linh Tiêu Tông cướp lại về không?" Một trưởng lão lên tiếng hỏi. "Hừ, cải trang ư? Cải trang kiểu gì, ngươi nói cho bổn tọa nghe thử?" Lão cung chủ lạnh lùng nhìn hắn. "Cái đó…" Trưởng lão kia cúi đầu, không nói nên lời. "Đã không thông minh thì đừng lượn lờ quanh đây!" Lão cung chủ lạnh lùng nói. Linh Tiêu Tông là một trong ba đại tông môn đất Nam Châu, có vài vị cường giả cảnh giới Vạn Pháp, mà tông chủ Linh Tiêu Tông cũng không phải kẻ hiền lành gì, muốn lẻn vào đó còn khó hơn lên trời. Thế nhưng bọn họ nhất định phải lấy lại thanh kiếm trong tay Trần Mộc về, vì nó đã cắn nuốt gương Thiên Ma Long. Nếu không có gương Thiên Ma Long, kế hoạch xưng bá Nam Châu của họ không thể triển khai tiếp được. Lúc này, lão cung chủ nghĩ tới gì đó, trầm giọng hỏi: "Bổn tọa nhớ, hai tháng sau là ngày Tam Tông Tranh Tài đúng không!" Trưởng lão gật đầu nói: "Đúng vậy, hai tháng nữa sẽ là ngày diễn ra Tam Tông Tranh Tài hàng năm ở Nam Châu. Đến lúc đó, Linh Tiêu Tông, Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh Tông sẽ tụ tập lại, tổ chức một buổi thi đấu quy mô lớn! Lão cung chủ, ngài hỏi cái này làm gì?" Lão cung chủ cười lạnh nói: “Mặc dù chúng ta không thể lẻn vào Linh Tiêu Tông, nhưng chúng ta có thể động tay động chân trong buổi Tam Tông Tranh Tài. Chỉ cần Trần Mộc tham gia vào ngày đó, Thiên Ma Cung chúng ta không sợ không lấy được Ma Kiếm về!" “Lão cung chủ anh minh thần võ!” Trưởng lão vội vàng cung kính bái lạy, trầm giọng nói. "Dẫn Hoàng Côn đi dưỡng thương đi!" Lão cung chủ khoát tay, không thèm nghe tên kia nịnh nọt. Nhưng nhớ đến thiếu niên mới chỉ mười bảy tuổi kia, trong lòng lão ta có chút bất an. Khoảng hai ngày sau, mấy người Hàn Giang Tuyết chạy hết tốc lực, rốt cục họ cũng thoát khỏi nguy cơ tứ phía từ ngọn núi Thiên Khôi. Mặc dù di tích của Thương Long tông vô cùng nguy hiểm, nhưng nhóm nhỏ chỉ bốn người bọn họ lại may mắn không có ai bỏ mạng. Tuy nhiên, do hấp thu quá nhiều lực hung sát, Trần Mộc rơi vào trạng thái phản phệ nghiêm trọng rồi hôn mê bất tỉnh, cho dù Hàn Giang Tuyết đã nhét rất nhiều đan dược trị thương vào miệng hắn thì vẫn không có tiến triển gì. "Hàn tỷ, Trần Mộc như thế này thì chúng ta nên làm gì đây ạ?" Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nhìn thấy Trần Mộc vẫn liên tục hôn mê, trong lòng họ bồn chồn lo lắng. Hàn Giang Tuyết nhíu chặt mày, hai ngày qua, nàng ấy cũng từng kiểm tra kĩ càng cơ thể của Trần Mộc, hiện tại vết thương của Trần Mộc có thể dùng câu trăm ngàn lỗ thủng để hình dung, nếu không phải sức sống của thằng nhóc này quá kiên cường, chỉ e là người khác thì giờ đã đi đời từ lâu. Nhưng mà, tình hình hiện tại của Trần Mộc không quá lạc quan, tuy vẫn còn hơi thở nhưng lại yếu vô cùng, bất cứ lúc nào cũng mấp mé giữa ranh giới tử vong. Với thực lực của cảnh giới Thông Thiên đi chiến đấu với hai cường giả của cảnh giới Vạn Pháp, hắn đã phải trả giá rất nhiều. "Ta biết một nơi rất có thể sẽ giúp được Trần Mộc!" Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu lên, nàng bỗng nói. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cùng nghi ngờ nhìn lại, nhưng ngay sau đó, hình như các nàng cũng nhớ ra điều gì, ánh mắt nghiêm túc hẳn, nàng nói: "Đi thôi, đi thử xem!" . . . Mấy người Hàn Giang Tuyết lại quay trở về thành Viên Long lần nữa. Trước đó, bởi vì di tích Thương Long tông xuất thế, tòa thành to lớn cổ xưa này nô nức tiếng người. Nhưng còn bây giờ, từ khi di tích của Thương Long tông biến mất, lượng người trong thành ít nhất đã giảm đi một nửa. Nhưng mà dù là như thế, với vị trí địa lý của toà thành Viên Long này, cho dù có ít người đi nữa thì cũng vẫn huyên náo như trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio