Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sát ý dữ rợn, nhưng cảm giác suy yếu kia cũng khiến thân thể nàng không thể chống đỡ được nữa. "Có chút chiến lực như vậy mà cũng xứng lấy năm phần tài nguyên tu luyện, đúng là phí của trời!” Ánh mắt Lôi Lăng lộ ra vẻ trêu tức, hắn đưa mắt nhìn phần đông đệ tử Linh Điện ở khu vực này, vết thương của họ đương nhiên chính là kiệt tác của bọn hắn. Lúc đầu hắn cứ tưởng những người này ít nhất có thể ngăn được mấy chiêu, không ngờ đến mười hiệp cũng không đỡ nổi. "Linh Điện còn ai khác không?” "Ra đi, đấu đơn hay vây đánh thì tùy các ngươi!” "Trần Mộc đâu, hắn không phải là người đứng đầu Thi Điện à? Sao rồi? Trốn đi mất không dám xuất hiện à?” Lôi Lăng quay về phía Linh Điện, quát lớn. Nhưng mà toàn trường yên tĩnh, không một ai trả lời. Sắc mặt của những đệ tử Linh Điện kia đều đỏ bừng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, có mấy người muốn dãy dụa một chút, đứng lên, nhưng thân thể lắc la lắc lư, mới đi được hai bước lại ngã xuống. Cảnh tượng đó lập tức khiến toàn trường cười vang. "Mẹ nó, cả đám đều là thùng cơm di động, không thằng nào đánh được cả!” "Chỉ như vậy thôi mà cũng dám ăn trọn năm phần tài nguyên, những tài nguyên đó dù cho chó ăn thì thực lực cũng mạnh hơn các ngươi!” Lôi Lăng hùng hùng hổ hổ, nhổ một ngụm nước bọt lên cửa lớn của Linh Điện. Bộ dạng kia giống như giẫm đạp toàn bộ Linh Điện dưới chân, khí thế kiêu ngạo phách lối đến đỉnh điểm. "Lão nương làm thịt ngươi!" Trình Vũ Hiên cực kì phẫn nộ, thân thể vốn yếu ớt bỗng bay lên, hung hăng bổ một kiếm về phía Lôi Lăng. Nhưng mà, thân thể suy yếu đó của Trình Vũ Hiên còn không chịu nổi một kích của hắn. "Cút!" Ánh mắt Lôi Lăng hiện lên tia sắc bén, khẽ nghiêng người đã dễ dàng tránh được thế tiến công của Trình Vũ Hiên. Tiếp đó hắn đánh một chưởng ra, động tác nhanh như chớp đánh bay Trình Vũ Hiên ra ngoài. "Trình tỷ!" Đám người Hạ Chỉ Lan lập tức biến sắc, vây lại. Sau khi nhìn thấy vết thương của Trình Vũ Hiên, gương mặt Hạ Chỉ Lan phủ kín sương lạnh, sát ý lạnh thấu xương. Nàng không chút do dự rút Kim Liên chiến thương ra, lao thẳng đến. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành! Đây là quy tắc làm việc của nàng. Cho dù có chết, nàng cũng không có gì phải tiếc nuối. "Đúng là không sợ chết!" Lôi Lăng liếm môi một cái, trên mặt lộ ra nụ cười bỡn cợt: "Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì lão tử sẽ thành toàn cho ngươi trước!” Tiếp đó, hắn đạp mạnh xuống đất, thân thể lao mạnh đi như báo săn. Sát ý lạnh thấu xương tràn ra. Trong đôi mắt đẹp của Hạ Chỉ Lan lộ ra ý lạnh sắc bén, thương ý tràn ngập, ánh sáng Nguyệt Hoa vô tận phóng ra quấn quanh thân thương, một thương xuyên tận trời cao. "Thương Đạo tông sư thì sao, trong mắt ta thì vẫn là củi mục mà thôi!” Sát ý trong mắt Lôi Lăng không hề giảm, linh lực bạo phát, hỏa diễm nóng bỏng xé rách ánh sáng Nguyệt Hoa kia, xung kích ra ngoài. Ầm! Dưới luồn hỏa diễm cuồng bạo vô song, Hạ Chỉ Lan bị thương bay thẳng ra ngoài. Nhưng lúc này nàng không ngã xuống đất mà được một vòng tay cứng cáp ôm lấy. "Chết đi cho ta!" Trong mắt Lôi Lăng hiện lên hung quang dữ tợn, chân đạp mạnh xuống đất, thân thể lao vút đi. Dường như hắn không có ý định cho Hạ Chỉ Lan cơ hội sống sót, đánh một chưởng ngập tràn sát ý về phía Thiên Linh Cái của đối phương. Nhưng mà, chưởng phong của hắn chưa hạ xuống đầu Hạ Chỉ Lan, một đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sát cơ dữ tợn đã nhìn chằm chằm vào hắn, tay áo vung lên, linh lực màu vàng như biển lớn phóng ra, đụng mạnh vào chưởng kia.