Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 471 "ánh chiếu chi không, bách nạp hải xuyên!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh kiếm này hệt như ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nhất trong giới Kiếm đạo, rồi bỗng nhiên có một luồng sáng xanh xuất hiện, tụ thành một cái bóng cao khoảng trăm trượng ngay ở khoảng không sau lưng hắn ta. Cái bóng đó sừng sững như một vị thần, quanh người dập dờn vô số chim muông đang bay nhảy, đại bàng chao cánh, còn có mây mù lơ lửng, núi non trùng điệp, bộc lộ hết thảy sức mạnh đáng kinh ngạc của bầu trời rộng lớn có thể chứa đựng vạn vật. "Ánh Chiếu Chi Không, Bách Nạp Hải Xuyên!" Tiếng hét vang khắp không gian, cùng với đó là một đòn kiếm xoẹt ngang trời, khiến cả đất trời rung chuyển, vang vọng âm thanh Hồng Lữ chói tai. Ở phía dưới, ai nấy đều rùng mình. Ánh Chiếu Chi Không này thuộc sức mạnh Kiếm Ý Bầu Trời, mặc dù không mạnh bằng Dao Ý Hoả Thất Sắc của Lôi Linh, nhưng Kiếm Ý Bầu Trời Ánh Chiếu này chắc chắn huyền bí và thâm sâu hơn Hoả Thất Sắc kia. Ở phía bên kia của bầu trời. Khoảng không cũng bị nứt vụn, trong những vết nứt khủng khiếp đó, những dòng Chân Hoả Lưu Hồn trôi nổi với nhiệt độ cao đến đáng sợ, sục sôi cuộn trào, đồng thời có một chiếc bóng cỡ khoảng trăm trượng đang đứng sừng sững giữa trời. Khác với cái bóng trước đó, quanh thân người của chiếc bóng này có nhiều lớp vảy băng, ngoài ra còn có dòng Chân Hoả Lưu Hồn và dòng băng lạnh quấn quanh khiến bên trong nó dường như có một linh lực trấn áp vô cùng mạnh, cuồn cuộn bao trùm đất trời. "Kiếm Ý Cửu U, Băng Hồn Vô Tượng Vương!" Lúc này chỉ thấy hai loại Kiếm Ý vô song hoàn toàn khác nhau phủ rợp trời, đất trời cuồn cuộn trong biển lửa và những tấm băng dày cộp. Hoả Diệm thiêu đốt đất trời, nơi nào hễ có Hoả Tinh quét qua thì đều biến thành một vùng biển lửa. Còn bên còn lại hễ có băng rơi xuống thì sẽ ngay lập tức đông cứng thành những tầng băng dày cồm cộp. “Tên nhóc này rốt cuộc đã lĩnh lội thứ quái quỷ gì thế này?" Không ít người sửng sốt. Hoả Diệm và Băng Lạnh, một nóng một lạnh. Những hiện tượng kỳ lạ này hoàn toàn bất hợp lý, không đúng với quy luật của tự nhiên. Nhưng thực tế nó lại xuất hiện. Thời điểm xảy ra hiện tượng kỳ lạ chỉ là giữa đá và lửa, nhưng đợi đến khi tất cả mọi người định thần trở lại thì hai bóng sáng trên bầu trời đã va đập kịch liệt. Bùm. Lúc này, hai bóng kiếm kinh người va vào nhau, một tiếng nổ vang rền, khắp đất trời dường như tối sầm lại. Sau đó, một luồng ánh sáng chói loá như mặt trời chiếu rọi vào tất cả mọi người, cùng với đó là những làn sóng dao động cuộn trào ra, bao trùm khắp nơi. Rất nhiều ngọn núi gần Linh Điện cũng rung chuyển dữ dội, mặt đất rứt toác ra, dưới sự càn quét của sóng dao động này, rất nhiều núi đá cũng bị đánh sập, tan thành khói bụi. Đám võ giả gần đó thấy chiến trận khủng khiếp này, ai nấy cũng khiếp sợ lùi bước về sau, chỉ sợ bị cuốn vào trong. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan trơ mắt nhìn những dòng sóng dao động còn sót lại, vẻ mặt chợt biến sắc, định vùng dậy. Nhưng lúc này lại có một bóng dáng yêu kiều của một thiếu nữ mặc váy lụa trắng nhẹ nhàng tiếp đất trước mặt bọn họ, nàng ta phất tay áo một cái, linh lực lập tức bộc phát, hoá thành một màn sáng chặn những sóng dao động đó lại. Mắt thấy thiếu nữ quen thuộc này, đám đệ tử Linh Điện không khỏi mừng vui, thi nhau gọi: "Hàn tỷ!" Thiếu nữ mặc áo lụa trắng này không ai khác chính là Hàn Giang Tuyết. “Xin lỗi, ta đến muộn rồi!", Hàn Giang Tuyết nhìn đám đệ tử mình đầy thương tích của Linh Điện một lượt, rồi áy náy nói. Sau đó, nàng ta ngước mắt lên nhìn bầu trời, ánh mắt bỗng chốc cũng thoáng hiện vẻ lạnh lùng, dáng vẻ này của nàng ta rõ ràng là đang rất tức giận. Lần này Linh Điện của bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Thiên Điện không ra mặt giải thích thì nàng ta quyết không buông xuôi! Và trên bầu trời, trận chiến đấu cũng sắp tới lúc phân thắng bại! Giữa sự va đập của hai hiện tượng kỳ lạ ghê người ấy, bóng sáng chứa đựng sức mạnh của bầu trời chỉ chống chịu thêm được vài hơi thở nữa cũng bị hai luồng lửa và băng đáng sợ lao vào người. Khí lạnh của Băng Hồn Bắc Đẩu bao phủ lên bóng sáng, dần đóng băng bóng sáng đó rồi Chân Hoả Lưu Hồn nhanh chóng cuộn trào tới, dưới nhiệt độ nóng bỏng ấy, bóng sáng chẳng mấy chốc sụp đổ. Phịch. Cuối cùng, bóng sáng cỡ trăm trượng đó đã hoàn toàn sụp đổ. Sức mạnh vô tận của bầu trời đã bị đốt cháy bởi Chân Hoả Lưu Hồn, biến thành vô số sóng nhiệt, lan toả khắp đất trời. "Sao lại thế được chứ?", Chu Vân Sơn trợn trừng mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin. Kiếm Ý của hắn ta vốn đã sắp thành công, vậy mà lại bị phá huỷ hoàn toàn. Đột nhiên, một bóng sáng vụt qua màn khói, trong chốc lát đã đứng ngay trước mặt hắn ta với ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Ngay lập tức, bóng sáng đó bắt đầu dịch chuyển, một nắm đấm toả ánh sáng Phật pháp dữ tợn đập thẳng vào ngực hắn ta với tốc độ ánh sáng. Phịch. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng Phật pháp cuồng bạo như sóng biển giận giữ, hung tợn lao về phía hắn ta. Lập tức, mọi người chỉ thấy một bóng dáng nhếch nhác, lao nhanh như diều đứt dây rơi phịch xuống, lực rơi mạnh đến nỗi khiến mặt đất nứt ra thành một hố sâu, ngọn lửa rực cháy chưa tàn hết, vẫn còn sót lại trên miệng hố. Lúc này, khắp xung quanh chìm trong tĩnh lặng. Vô số đệ tử đang chăm chú theo dõi trận đấu này cũng thầm hít một hơi thật dài, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Hai thiên tài bậc thầy đỉnh cao của Thiên Điện đều đã bị đánh bại, hơn nữa còn bị đánh bại một cách cực kỳ thảm hại!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio