Hơn nữa, thái thượng trưởng lão cũng ở đây, nàng ta cũng không tiện đưa ra yêu cầu nào quá đáng thêm nữa. "Chờ chút, chuyện của Thiên Điện giải quyết xong rồi, còn Linh Điện bọn ta thì sao, chẳng lẽ đệ tử Linh Điện bọn ta phải chịu các ngươi đánh một cách vô duyên vô cớ vậy sao?", Trần Mộc bước ra, lạnh lùng nói. Tất cả mọi người đều bất giác sững người, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ mặt kỳ lạ. Tên nhóc này điên rồi sao? Có thái thượng trưởng lão giảng hoà rồi mà hắn vẫn không chịu buông sao? "Đúng là xấc xược, lãnh đạo cấp cao bọn ta ở đây nói chuyện, thì sao đến lượt đệ tử nhà ngươi nói chen vào chứ, ngươi đang khiêu khích tôn nghiêm của thái thượng trưởng lão sao?", Tần Thạch Long lạnh lùng nói. "Tên khốn!", Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng bị hắn ta làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta đúng là thủ đoạn vô biên, định khiêu khích Trần Mộc đối đầu với thái thượng trưởng lão sao. Trần Mộc cũng không thèm bận tâm đến tâm địa của hắn ta, thẳng thừng nói: "Được thôi, ta chỉ là đệ tử nhỏ mọn, ngươi là trưởng lão, ngươi có quyền, ngươi có thể mang người đi, ta không ngăn cản!" Sau đó, Trần Mộc chuyển chủ đề, nhìn về phía đám đệ tử của Thiên Điện, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng: "Nhưng sau này nhớ dặn các đệ tử Thiên Điện các ngươi cẩn thận vào, đừng để ta gặp được ở Linh Tiêu Tông, nếu không thì gặp lần nào ta sẽ đánh lần đó!" "Mẹ kiếp!" Lời nói của Trần Mộc khiến ai ai cũng tức tối. Đám đệ tử của Thiên Điện mặt ai nấy đều đỏ bừng bừng, khó coi hệt như ăn nhầm phải thứ gì đó vậy. Đây là lần đầu tiên bọn họ bị chỉ mặt gọi tên đe doạ, đường đường là điện dẫn đầu trong tứ đại điện, từ bao giờ lại phải nhẫn nhịn như vậy. Chàng thanh niên này đúng là coi trời bằng vung. "Ngươi... đúng là con chó điên!" Tần Thạch Long tức giận lắp bắp nói. Hắn ta phát hiện ra thằng nhóc này là một con chó điên, ai mà động vào hắn thì sẽ bị hắn cắn cho nát thịt! Nhưng trước cách trả thù này của Trần Mộc, toàn bộ Thiên Điện của hắn ta ngoài nhẫn nhịn ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Bởi vì Lôi Linh và Chu Vân Sơn đều đã bị đánh bại, còn những người khác xông lên thì chẳng phải tự tìm cái nhục sao? Ngoài Tần Thạch Long ra thì với thực lực hiện tại, Trần Mộc gần như có thể đánh bại toàn bộ đệ tử khác của Thiên Điện. Nhưng Trần Mộc cũng không thèm để ý tới bọn họ, nếu đã không muốn nói chuyện đàng hoàng thì kết thúc luôn đi cho xong! Không muốn chơi thì mọi người tốt nhất đừng chơi nữa, tự tìm chỗ chết đi cho xong chuyện! Nói rồi, Trần Mộc cũng không muốn giở trò gì với bọn họ nữa, quay người rời đi vô cùng dứt khoát! Sắc mặt Tần Thạch Long vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn sang Đông Phương Dịch. Không ngờ Đông Phương Dịch lại thở dài, trên gương mặt già nua hiện lên tia bất đắc dĩ: “Sự tranh đấu giữa các đệ tử nội môn phù hợp với quy định của Linh Tiêu Tông, lão phu cũng bó tay thôi, tự Thiên điện các ngươi xử lý đi. Nhưng ta vẫn nói câu kia, sự tranh đấu giữa các đệ tử thuộc về chuyện thế hệ trẻ! Người như điện chủ không thể tuỳ tiện xen vào, đừng ỷ lớn hiếp nhỏ khiến người coi thường”. Nói xong ông ta rời đi, không hề nán lại. Sắc mặt Tần Thạch Long đã đen tới mức sắp chảy ra mực rồi, ánh mắt hắn ta oán hận nhìn chằm chằm về phía lưng Trần Mộc, cắn răng hất Lôi Linh và Chu Vân Sơn đi. Mà Lôi Linh và Chu Vân Sơn đang giả chết, họ cũng đã nhìn ra họ đã bị làm lơ. “Trần Mộc, hôm nay coi như Thiên điện thua, hai kẻ này giao cho ngươi xử lý!” “Nhưng sau này, nếu ngươi dám nhắm vào đệ tử điện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!” Buông lời cảnh cáo, Tần Thạch Long như không muốn nhúng tay vào việc này nữa nên người vừa lắc lư là đã đi xa. Hắn ta sợ nếu tiếp tục ở lại thì sẽ bị Trần Mộc chọc cho tức hộc máu. Tên điên này không phải kẻ tầm thường. Mà những đệ tử Thiên điện khác đều giương mắt nhìn nhau rồi không ngừng chạy trốn. Về phần Lôi Linh và Chu Vân Sơn thì vẫn còn đang hỗn loạn trong gió, giả chết tại chỗ...
Hai người sắp khóc rồi, nếu biết Trần Mộc là loại chó điên này thì họ đã không tới gây chuyện.