Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 485 thời gian đằng đẵng cứ thế trôi đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Phương Dịch bày hết dược liệu luyện chế Phượng Huyết Đan Tam Văn ra, số lượng dược liệu lên đến hơn trăm loại, cực kỳ phức tạp, nhiệt độ của mỗi loại lại không hề giống nhau. Trong lúc cân bằng nhiệt độ, Đông Phương Dịch không thể phân tâm ra bình ổn đỉnh được. "Hóa dịch trước đi!" Trần Mộc nói. Lúc trước, Đông Phương Dịch đã đưa đan phương của Phượng Huyết Đan Tam Văn cho hắn nhìn, vì vậy nên hắn cũng biết đại khái nên điều khiển lửa ra sao. Tuy nhiên, ở bước hóa dịch này, hắn không cần nhúng tay vào, chỉ cần đứng từ xa nhìn Đông Phương Dịch làm là được. Trong quá trình luyện dược, giai đoạn này là giai đoạn dễ dàng nhất. Nếu ngay cả giai đoạn này mà cũng không làm được thì thân phận luyện dược sư thất phẩm của Đông Phương Dịch chỉ là cái danh hão mà thôi. Đông Phương Dịch cũng không nói nhiều nữa, linh lực trong cơ thể vận chuyển, trong lòng bàn tay có một ngọn lửa nóng cháy bắn ra. Ngay lập tức, hắn cho từng loại dược liệu vào trong, tiến hành hóa dịch, loại bỏ tạp chất trong đó. Quá trình này kéo dài ước chừng hai canh giờ. Trong quá trình hóa dịch, Trần Mộc không hề lên tiếng, chỉ đứng sang một bên nhìn hắn ta thao tác, cho đến khi tất cả dược liệu hóa thành linh dịch trong đỉnh, bước hóa dịch này mới xong. Sau đó, Đông Phương Dịch nheo mắt lại, điều khiển tinh thần bắn vào trong thân đỉnh, đột nhiên phân ra làm trăm ngọn lửa. Mỗi ngọn lửa phóng đều phóng ra một nhiệt độ khác nhau, mỗi ngọn bao vây lấy một loại linh dịch. Hắn ta điều khiển tinh thần, dần dần ngưng tụ chúng lại với nhau. Có thể thấy rõ, khi thực hiện thao tác cao cấp này, trán Đông Phương Dịch ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt chăm chú vô cùng, nhìn vào trong thân đỉnh không chớp mắt. Cửa này chính là dung hợp, đưa tất cả linh dịch về với nhau, hợp thành một đoàn. Trước đó, Đông Phương Dịch luôn thất bại ở bước này, chưa bao giờ qua được, bởi vì thao tác của hắn ta không cao đến thế. Quả nhiên, dù Đông Phương Dịch có tập trung đến đâu, đến bước dung hợp linh dịch thì thân đỉnh cũng rung động mãnh liệt. Ngọn lửa bên trong phân bố không đầu, hiển nhiên chiếc đỉnh này đã có hiện tượng không ổn định. Nếu không trấn đỉnh, lúc nào cũng sẵn sàng nổ tung. "Trần Mộc!" Có vẻ như Đông Phương Dịch đã chịu hết nổi, hét lên. "Đến đây!" Thấy thế, Trần Mộc không thờ ơ nữa, hắn vận linh lực, một ngọn lửa màu đỏ bắn vào trong lòng đỉnh, bốc cháy hừng hực. Ngọn lửa này nằm trong tay Trần Mộc như có thêm linh tính. Mười đầu ngón tay hắn bay múa, ngọn lửa uốn lượn quanh tay hắn như tinh linh. Cùng với linh lực bắn ra, ngọn lửa nhanh chóng bị chia ra làm tám, phân bố đều tám góc trong đỉnh. Ngọn lửa uốn lượn, thần thái của Trần Mộc cũng vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay đè xuống. Rầm. Ngay tức khắc, một tiếng nổ nhỏ vang lên trong đỉnh, tám ngọn lửa bên trong hạ xuống thân đỉnh theo suy nghĩ của Trần Mộc. Đột nhiên, Trần Mộc bấm tay bắn ra, tám ngọn lửa kia bám vào tám góc thân đỉnh, khống chế thân dược đỉnh. Tám ngọn lửa này nằm trong tay Trần Mộc như nằm trong tay thượng đế, chỗ nào lửa yếu thì hắn tăng lửa chỗ đó lên, chỗ nào nhiều thì hắn hạ nhiệt độ xuống. Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi, tám ngọn lửa này như tám bàn tay vô hình to lớn, ngăn chiếc đỉnh đang rung bần bật lại. Trần Mộc không hề thấy cố sức một chút nào, thản nhiên nhìn nó. Chỉ cần suy nghĩ trong đầu hắn vừa thay đổi, nhiệt độ ngọn lửa trong lò cũng thay đổi theo. Tiếp theo, chỉ cần hắn phối hợp với nhiệt độ ngọn lửa của Đông Phương Dịch thì cái đỉnh này sẽ không vấn đề gì. Mấy phút sau, Hắc Hỏa Hổ Đỉnh đang rung lắc chợt yên tĩnh lại như được khống chế một cách hoàn mỹ. "Giỏi lắm, có bản lĩnh!" Đông Phương Dịch nhìn Trần Mộc thao tác như thần, bật cười thành tiếng, tảng đá lớn treo trong lòng cũng rơi xuống. Giờ phút này, cuối cùng hắn ta cũng có thể thoải mái khống chế mọi biến hóa bên trong đỉnh. Ngay lập tức, hắn ta đan mười ngón vào nhau không hề do dự, dưới sự điều khiển của ý niệm, hàng trăm ngọn lửa trong đỉnh ngưng tụ lại làm một. Chỉ nhìn từ ngoài vào, có thể thấy cả trăm ngọn lửa nhập vào với nhau, bao quanh đoàn linh dịch bên trong, ép chúng thành một đoàn linh dịch to bằng nắm tay. Tất nhiên, đoàn linh dịch này vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, chỉ tụ lại một chỗ mà thôi. Tiếp theo chính là chờ đợi. Chờ năng lượng bên trong dần dần dung hợp vào với nhau là có thể kết đan. Tuy vậy, nếu luyện dược sư tự tin vào khả năng luyện dược của mình, cũng có thể điều chỉnh nhiệt độ ngọn lửa, gia tăng tốc độ dung hợp để rút ngắn thời gian. Trước đây Trần Mộc luyện đan đều làm như vậy! Nhưng Đông Phương Dịch thì không dám! Để kiểm soát ngọn lửa, cần thao tác khống chế cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một chút, linh dịch sẽ hỏng hết, làm vậy mất nhiều hơn được. Để ổn định, Đông Phương Dịch đành ngồi đợi. … Thời gian đằng đẵng cứ thế trôi đi! Đông Phương Dịch không dám thất thần, mắt mở to, theo dõi từng chút biến hóa bên trong đỉnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio