Bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng như rực rỡ như mặt trời, bầu trời u ám bỗng được thắp sáng lên như ban ngày, vô cùng chói mắt. Ngay lập tức, mây đen rợp trời rung chuyển rồi để hiện ra một vết nứt sâu hoắm ngang trời. Quyền trượng sấm sét đó hệt như một thanh trụ đâm xuyên bầu trời, đâm thẳng xuống đất, tạo thành một làn sóng khung khiếp cuồn cuộn trào ra tàn phá đất trời, quét đến nơi nào thì nơi đó đều bị nứt đôi thành hai nửa. Vào thời điểm mấu chốt này, Trần Mộc khẽ thở dài, trong lòng hệt như đã đưa ra quyết định và rồi rút thanh ma kiếm cổ xưa ra. "Sống hay chết thì còn xem vận may của ngươi rồi!" Trần Mộc nhìn chằm chằm con chim Thất Sắc Tường Vân Tước đang hấp hối, nước mắt giàn dụa hai hàng đầy tuyệt vọng kia rồi lẩm bẩm nói. Ngay khi cây quyền trượng sấm sét xuyên bầu trời kia gần đâm thẳng vào thân mình Thất Sắc Tường Vân Tước, Trần Mộc bộc phát linh lực cuồn cuộn bao quanh người, chém xoẹt một nhát kiếm ra, bóng kiếm đâm thẳng vào quyền trượng sấm sét đó. Hắn không biết chiêu pháp này liệu có hiệu quả không, nhưng bây giờ, so với việc trơ mắt nhìn con chim Thất Sắc Tường Vân Tước kia chết thì chẳng bằng cứ thử một phen. Nếu thanh ma kiếm cổ xưa này thật sự có thể nuốt chửng sấm sét của Thiên Kiếp này thì coi như là con chim Thất Sắc Tường Vân Tước này mạng lớn. Nhưng nếu như không nuối chửng được thì rõ ràng là con chim Thất Sắc Tường Vân Tước này cũng tới số rồi. Xoẹt. Thanh ma kiếm cổ xưa lao ra với tốc độ nhanh như chớp, những vân máu cổ xưa trên thân kiếm đều sáng rực lên, vô cùng chói mắt, thoáng hiện ra một làn sóng cổ xưa bất tử lăn tăn rồi cũng cuồn cuộn trào ra, hệt như sức mạnh tà ma có thể trấn áp vạn vật trên thế giới. Những lúc vượt qua Thiên Kiếp như này, điều cấm kỵ nhất là nhờ vào sức mạnh bên ngoài. Khi thanh ma kiếm cổ xưa của Trần Mộc tiến gần đến chỗ cách con chim Thất Sắc Tường Vân Tước khoảng trăm trượng, quyền trượng sấm sét đang lao xuống hệt như cảm nhận được điều này, ngay lập tức rung lên, và rồi từng đường vân đạo lý trên thân quyền trượng sáng trực lên, tạo thành một làn sóng vô cùng khủng khiếp. Rầm. Và rồi từng vệt sấm sét đen tối vút trời xoẹt ra như huỷ diệt thế giới, trong chớp mắt, những ngọn núi xung quanh bị phá tan thành cát bụi. Rõ ràng là sức mạnh này so với khi nãy đã mạnh hơn gấp mấy chục lần! Đây là cái giá phải trả cho hành động xông vào chốn Thiên Kiếp! Ngay cả là thánh nhân cũng không dám tự tiện bước vào chốn Thiên Kiếp của kẻ khác! Cuối cùng, cây quyền trượng sấm sét này giống như sức mạnh của một vị thần bất khả chiến bại đập thẳng vào thân mình con chim Thất Sắc Tường Vân Tước đó, một âm thanh chói tai vang rền khắp không gian. Không gian lúc này dường như chững lại. Chỉ có ánh sáng sấm sét phát ra từ cây quyền trượng rợp trời như vô tận, bao trùm toàn bộ vùng trong bán kính cách con chim Thất Sắc Tường Vân Tước trăm trượng. Trận động đất ghê gớm khiến mặt đất hiện rõ những vết nứt toác chằng chịt như mạng nhện. Sau đó, một tiếng rầm lớn vang lên, toàn bộ vùng nằm trong bán kính cách con chim Thất Sắc Tường Vân Tước trăm trượng bị sụt sâu xuống chừng mười mét, tạo thành một cái lỗ khổng lồ chưa từng thấy. Khói bụi cuồn cuộn, những đợt không khí giống như lốc xoáy quét ra tụ thành hình vòng tròn, khiến không gian đất trời ngay lập tức trở nên mù mịt. Ánh sáng sấm chớp chói loá vẫn rợp trời, vẻ mặt của Đông Phương Dịch cũng cực kỳ khó coi. "Sao lại có thể thế được thứ? Sao bỗng nhiên, sức mạnh của Thiên Kiếp này lại khủng khiếp đến vậy!", Đông Phương dịch ngạc nhiên nói. So với hai lần trước, sức mạnh của đợt sấm sét Thiên Kiếp lần thứ ba này đã tăng lên hàng chục lần. Thế thì làm sao mà sống được chứ? Trần Mộc không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng sấm sét trước mặt, nhưng cảnh tượng mà hắn chờ đợi bấy lâu vẫn chưa hề xuất hiện. Mặc cho sấm sét đen tối đó cuồng bạo tới nhường nào, thanh kiếm ma cổ xưa vừa lao đến đó dường như đã biết mất, không có bất kỳ động tĩnh nào. "Suy cho cùng thì vẫn....thất bại sao?", Trần Mộc thở dài đầy tiếc nuối. Đến cuối cùng thì pha đánh cược của hắn vẫn thua. "Ông trời chết tiệt này, sao chỗ nào cũng thấy gây phiền toái thế!", Đông Phương Dịch cất tiếng chửi lớn. Có thể luyện được Phượng Huyết Đan Tam Văn đã là chuyện không hề dễ dàng, mượn được cơ thể của con chim Thất Sắc Tường Vân Tước này để tiến hoá huyết mạch cũng cực kỳ khó, vậy mà không ngờ lại còn có Thiên Kiếp này đến làm loạn! Trần Mộc vẫn im lặng, nhìn chằm chằm ngọn núi phía xa cách đó trăm trượng với ánh mắt phức tạp, nhưng ngay sau đó, dường như hắn đã cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên mở to mắt ra, tận sâu trong đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Vù vù.