Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 510 "chẳng lẽ hắn ta phát hiện được gì rồi?"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phần đông đệ tử nội môn của Linh Tiêu Tông đều rất hưng phấn. Lần trước chỉ là tỷ thí trong tông môn thôi nhưng đây là trận tranh tài của ba tông môn, liên quan tới thể diện của tông môn, không ai muốn mình bị đạp xuống. Mà trên đài cao, từng hàng chỗ ngồi được bày ra, người ngồi hôm nay không phải trưởng lão tông môn mà là người nắm quyền của các thế lực lớn tại Nam Châu. Có Thất Huyền Tông, Thiên Ảnh Tông, ba gia tộc võ đạo lớn Nhan gia, Tề gia, Dương gia và người cầm quyền của rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác. Trần Mộc đứng trong đám đông, đôi mắt thâm thuý kinh ngạc nhìn hai chỗ ngồi ở khu vực chính giữa. Tại đó có một ông lão tiều tuỵ, người gầy gò, tứ chi như cây củi, mặc áo bào màu trò, hốc mắt hõm xuống, bên trong toả ra ánh sáng. “Thú vị, không ngờ ông ta cũng tới!”, Trần Mộc nói. Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ thấy ông lão kia thì biến sắc, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh thấu xương. Lão già gầy còm kia chính là một cường giả Vạn Pháp của tông thất Ninh Quốc, trước đó đi theo Tam hoàng tử, từng đánh nhau với mấy người Trần Mộc ở rừng rậm trấn Thiên Tâm tại biên giới Ninh Quốc. “Sao? Các ngươi biết à?”, Hàn Giang Tuyết kinh ngạc hỏi. “Biết, còn từng đánh nhau với ông ta!”, Trần Mộc đáp. Hàn Giang Tuyết nhìn thoáng qua ông già kia: “Đây là cường giả đại diện cho hoàng thất Ninh Quốc tới dự, tên là Hồ Uyên, lần này có hai trong bảy nước lớn tới, lần lượt là Ninh Quốc và Nguỵ Quốc, mà người đàn ông trung niên bên cạnh lão già kia là cường giả Vạn Pháp Nguỵ Quốc, Chu Tiến Chung!” Có lẽ đã nhận thấy được ánh mắt của Trần Mộc, ánh mắt Hồ Uyên cũng dời sang Trần Mộc, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Hồ Uyên xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Trần Mộc rũ mắt, xem ra lần này kẻ muốn lấy mạng hắn không ít! Trên đài cao, đôi mắt lạnh buốt của Hồ Uyên liếc qua nhìn Trần Mộc vài lần, sau đó lại lặng lẽ nhìn sang hướng khác, không tỏ ra khác lạ. Ngay sau đó, hắn ta liếc mắt nhìn gần trăm tinh anh mà lần này Linh Tiêu Tông đưa đến, cười nhạt rồi nói với Vạn Trọng Sơn bên cạnh: "Vạn Tông chủ này, dạo này Linh Tiêu Tông phát triển tốt quá nhỉ, mấy đệ tử trẻ tuổi đều bộc lộ tài năng khi còn sớm, rất nhiều đạt tới cảnh giới Thần Tàng rồi! Nếu thực lực đó có ở Ninh Quốc của chúng ta, chắc đã là cao thủ võ đạo hàng đầu rồi đấy!" Vạn Trọng Sơn hơi phe phẩy tay, cười nói: "Hồ lão huynh nói đùa rồi, quan niệm về bồi dưỡng giữa tông môn và đại quốc có nhiều điểm khác biệt mà thôi, tất cả tài nguyên của chúng ta đều tập trung vào những người trẻ tuổi có thiên phú mạnh về võ đạo, mặc dù bồi dưỡng được các cao thủ trẻ tuổi có thực lực mạnh mẽ, nhưng số lượng như thế lại không nhiều, không sánh được với trăm vạn hùng binh của Ninh Quốc các ngươi! Có trăm vạn thiết kỵ của Ninh Quốc trước mặt, cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp cũng phải ngã xuống mà!" Hồ Uyên lắc đầu, cười nhạt nói: "Vạn Tông chủ khiêm nhường rồi, khi võ đạo đạt đến mức tận cùng thì ưu thế về số lượng sẽ không còn lớn nữa!" Vạn Trọng Sơn chắp tay, không nói nhiều lời hơn. Lúc này đây, đông đảo đệ tử trẻ tuổi Thất Huyền Tông và Thiên Ảnh tông cũng lần lượt tiến vào trung tâm quảng trường, đặc biệt là khi nhóm đệ tử tinh anh của Thất Huyền Tông đến, không khí xung quanh thay đổi khá rõ rệt. Rất nhiều đệ tử Linh Tiêu Tông nhìn thấy Hứa Hướng Thạc và Tần Như Nguyệt thì sắc mặt đều có phần nghiêm nghị. Trong hội võ tam tông lần này, Thất Huyền Tông cử đệ tử với tổng thực lực mạnh hơn những năm trước rất nhiều. "Sao Linh Tiêu Tông càng lúc càng thụt lùi thế này, chỉ có người ở tầng một tầng hai của cảnh giới Thần Tàng thế này thì có thể đại diện tinh anh, tham gia xuất chiến trong hội võ tam tông sao?" Trong đám người, một đệ tử của Thất Huyền đưa mắt nhìn liếc qua chỗ Linh Tiêu Tông, nở nụ cười trêu tức. Hứa Hướng Thạc không nói gì mà nhìn chằm chằm vào một góc giữa đám người, thiếu niên đó mặc áo quần màu lam nhạt, trong mắt hắn ta khó có thể kiềm chế được sát ý. Hình như nhận ra được ánh mắt của Hứa Hướng Thạc, Trần Mộc cũng nhìn sang, nhưng mà, ánh mắt của hắn chỉ lướt qua người đối diện trong vẻn vẹn một giây, sau đó thì nhìn sang chỗ khác, chuyển sang người Tần Như Nguyệt. Cái kiểu thờ ơ trước sau như một đó khiến cho Hứa Hướng Thạc hận Trần Mộc đến thấu xương, hắn ta cho rằng, với thực lực của mình thì Trần Mộc thấy hắn phải sợ sệt mới đúng, nhưng cái dáng vẻ thờ ơ nhàn nhã của Trần Mộc lại làm cho hắn có cảm giác mình như một vai hề. Với Hứa Hướng Thạc, đương nhiên là Trần Mộc cũng chẳng quá chú tâm, ngược lại hắn lại để ý Tần Như Nguyệt. Không biết vì sao, đã nửa năm trôi qua, nhìn thấy Tần Như Nguyệt lần nữa, hắn lại mơ hồ cảm thấy đối phương có vẻ không bình thường, luồng linh lực cuồng bạo trên người nàng ta dường như có một làn sóng tà ác đặc biệt nào đó trộn lẫn vào trong đó. Đôi mắt xinh đẹp của Tần Như Nguyệt cũng nhìn chăm chú vào Trần Mộc, trong lòng nàng ta thoáng nghi ngờ: "Chẳng lẽ hắn ta phát hiện được gì rồi?" Một giọng nói già nua khàn khàn đáp lại: "Không thể nào, ngay cả ông già Vạn Trọng Sơn còn không phát hiện được sự tồn tại của ta, một tiểu bối còn chưa bước vào cảnh giới Thần Tàng như hắn sao có thể có thể nhận được sự tồn tại của ta kia chứ! Nói chung cô cứ làm theo kế hoạch của ta làm là được, chắc chắn cô có thể giết hắn!" "Vậy thì tốt!" Tần Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt nàng ta lóe lên vẻ uy nghiêm và lạnh lùng đáng sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio