Một cơn gió mạnh quét qua khiến những tàn lửa còn sót lại lan ra rợp trời hệt như một dòng thuỷ triều. "Sao lại thế chứ?", Vu Đồng trợn tròn hai mắt, gương mặt đầy ắp vẻ khó tin. Nhưng, cú đấm Phật pháp phá huỷ toàn bộ Ấn Quyền Hoả Diệm đó cũng chưa hề tiêu tan, ngược lại còn mang theo sức mạnh cuồng bạo khó cản tiếp tục tiến lên, lao thẳng về phía người Vu Đồng. Giữa màn sáng rợp trời đó, không gian ở quanh người Vu Đồng đều bị sức mạnh cuồng bạo này đè nén đến mức bị biến dạng. Rầm. Ngay sau đó, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang rền trời, phòng ngự lửa quanh người của Vu Đồng cũng bị đập tan thành mây khói. Cả người hắn hệt như pháo đạn, văng ra phía bên ngoài đấu trường, rồi rơi phịch xuống đất. Cả vùng trời im lặng đều nghe thấy rõ. Tất cả mọi người đều mở to mắt, kinh ngạc nhìn tất cả những gì xảy ra trên đấu trường. Ngay cả những người nắm quyền đang ngồi ở ngai vàng trên cao cũng sững người với vẻ hoảng sợ. Đến cả Vạn Trọng Sơn cũng siết chặt tay cầm của ghế ngai vàng, trong lòng dấy lên một dòng suy nghĩ phức tạp. Lúc này. Dưới sức mạnh cuồn cuộn của Quyền Ý "Canh Hoả Thần Huyền", đấu trường biến thành biển lửa mênh mông vô tận, bị nứt toác ra với một khe rãnh không gian rộng cỡ mười trượng. Và ở cuối khe rãnh không gian đó, cả người Vu Đồng ngã rạp thê thảm dưới đất, khi miệng hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cả lồng ngực như hõm xuống, xương sườn bị gãy, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch ra hệt như một tờ giấy trắng. Hắn ta gắng gượng hết sức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía bóng dáng chàng thanh niên cao to đang đứng trên đấu trường, trong lòng ngập tràn sợ hãi. Không ngờ là đòn tấn công của hắn ta không có chút hiệu quả nào, điều này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hắn ta có sức mạnh cấp tầng thứ sáu của cảnh giới Thần Tàng, ngoài ra còn là một bậc thầy Quyền Ý, vậy mà lại không có chút sức đánh trả nào trước mặt đối phương sao? Ở phía Thất Huyền Tông, các đệ tử đều đã thở gấp, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. "Sao lại thế được chứ?" "Quyền Ý "Canh Hoả Thần Huyền" của Vu sư huynh lại không có hiệu quả gì cả, tên nhóc này chẳng phải thuộc cấp sức mạnh tầng thứ chín của cảnh giới Thông Thiên sao?" "Đây là trận đấu xuyên thẳng lên cấp tầng thứ sáu rồi, tên nhóc này là người hay quái vật vậy!" Âm thanh xì xèo bàn tán vang lên, tất cả các đệ tử của Thất Huyền Tông đều khiếp sợ vô cùng, cảnh tượng trước mặt đã hoàn toàn phủ định nhận thức của họ!" Chỉ là một tên nhóc còn chưa đạt đến cấp cảnh giới Thần Tàng, vậy mà đã đánh được thiên tài top đầu thực lực cấp tầng thứ sáu của cảnh giới Thần Tàng lại có tiếng là bậc thầy Quyền Ý, lại còn đánh đến nỗi thảm hại. Và cả trận đấu cũng chỉ kéo dài trong vòng chưa đến nửa tuần hương! Trên đấu trường, Trần Mộc khoan thai đi ra, vượt qua biển lửa đến bên rìa đấu trường, đôi mắt đen láy lạnh lùng đằm đằm sát khí nhìn chằm chằm vào bộ dạng thảm hại đó. Ngay sau đó, cơ thể Trần Mộc rung chuyển rồi biến mất ngay tại chỗ. Phía dưới đấu trường, Vu Đồng hệt như đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng lo lắng đáp: "Nhận thua, ta xin nhận thua". Nhưng, hắn ta vừa dứt lời thì Trần Mộc đã như một bóng ma xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, một cánh tay duỗi ra như linh xà, bóp chặt lấy cổ của hắn ta. "Tên khốn kiếp, ngươi định làm gì!" Ở phía Thất Huyền Tông, các đệ tử dường như đang nghĩ đến điều gì đó rồi quát lên. "Này nhóc con, mau dừng tay!", Lục Bàn cũng hung tợn hét lên. Nhưng Trần Mộc khăng khăng muốn dùng hành động để diễn tả cho mọi người thấy được hắn đang định làm gì. Lòng bàn tay hắn hệt như móng rồng bóp chặt lấy cổ của Vu Đồng, rồi sau mấy tiếng kêu "răng...rắc...răng rắc", cổ họng của hắn ta đã bị bóp đứt đôi ra, máu thịt bị xé ra, máu tươi bắn văng lên và cuối cùng đã chết ngay tại chỗ.
Sau đó, Trần Mộc ném thi thể đó ra ngoài hệt như ném rác vậy.