Tại thời điểm này. Phía sau Trần Mộc, cơ thể của Ngô Kỳ cũng lộ ra, chỉ thấy trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm đen, nhắm chuẩn về phía của Trần Mộc và chém thẳng một nhát. “Bán Nguyệt Đao Trảm!",Ngô Kỳ hậm hực đáp. Trong không gian méo mó, linh lực màu xám tro ghê người hoá thành một bóng kiếm cỡ mười trượng, sáng chói khắp bầu trời. Bóng kiếm này có hình dáng độc đáo, hệt như nửa vầng trăng dưới bầu trời, nhưng có điều, bên trong thanh kiếm này ẩn chứa dòng sóng linh lực đủ để xé nát thế giới! "Giờ để xem ngươi chạy sao cho thoát!" Ngô Kỳ nở một nụ cười chế giễu, bóng kiếm đâm thẳng vào phía ngực của Trần Mộc ở góc độ khó nhất. Cùng với bóng súng rợp trời, Trần Mộc đã rơi vào thế hiểm rồi. Ba thiếu nữ Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan thấy cảnh tượng này, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Hai kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng hợp sức, người trước kẻ sau tạo lên một màn phối hợp gần như hoàn mỹ, rất ăn ý. Trước thế tiến công này, e là cả kẻ mạnh cấp tầng thứ tám của cảnh giới Thần Tàng thì cũng chỉ có nước tạm tránh mũi kiếm sắc nhọn đó thôi. Nhưng, tình hình trước mắt là, Trần Mộc hoàn toàn không còn được lui! "Trần Mộc, ta thật sự muốn xem ngươi có thủ đoạn gì?", ở phía Thất Huyền Tông, Tần Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, đôi mắt mỹ miều lộ rõ vẻ cười chê. Dưới ánh nhìn của mọi người trên khán đài, Trần Mộc đứng gác chân lên trời như không hề có ý định trốn tránh, nhìn đòn tấn công từ hai phía, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một tia mỉa mai. Hai lòng bàn tay hắn đan vào nhau, một làn sóng dao động huyền bí thời cổ xưa từ từ lan ra. Sau đó, trên bề mặt da của hắn có thêm một tầng Tinh Quang rồi dần dần xuyên qua gân cốt của hắn. Tinh Quang này uốn lượn, gắn liền với xương cốt trong cơ thể của Trần Mộc, nhìn thoáng qua thì lại giống như một con thuyền uốn lượn, tràn ngập sức mạnh bất diệt thần bí. "Đây là?", khi nhìn thấy Tinh Quang phát sáng từ xương cốt, rất nhiều đệ tử của Linh Tiêu Tông đều vô cùng ngạc nhiên. Loại Tinh Quang này lại không còn xa lạ gì với nhiều đệ tử nội môn nữa, đây là thứ mà chỉ có đệ tử thân truyền mới cảm nhận được, đó chính là Tinh Hoa Sinh Mạng Tinh Thú được luyện ra ở trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn. Hiện tại, Trần Mộc đã tu luyện và hút Tinh Hoa Sinh Mạng này vào gân cốt. "Sức mạnh long cốt, khó mà phá huỷ!" Trần Mộc hét lên, ngay lập tức chỉ thấy có luồng dao động ánh sáng sao bất tận, từng chút từng chút một được toả ra từ long cốt trong cơ thể của Trần Mộc, trong Tinh Quang này còn ẩn chứa sức trấn áp mạnh mẽ của Long tộc thời kỳ xa xưa. Đất trời rung chuyển, một âm thanh chấn động phát ra từ bên trong cơ thể của Trần Mộc. Sau đó, cả người Trần Mộc lao ra, xông thẳng về phía bóng kiếm hình bán nguyệt kia, thế tiến công này có thể nói là vô cùng đơn giản mà thô bạo. Thấy dáng vẻ hung hãn như vậy, đám đệ tử của Linh Tiêu Tông đều sững người, há hốc mồm, chàng thanh niên này sao lại mạnh đến thế chứ? Leng keng. Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh sắc bén vang lên trên bầu trời, bóng kiếm bán nguyệt cỡ mười trượng đó định chém vào người của Trần Mộc, thì ngay lập tức bị Tinh Quang chặn lại. Bóng kiếm dường như đã đánh trúng phải phần xương cứng, không những không làm hắn bị thương. Ngược lại, Trần Mộc đã đưa hai tay ra bắt lấy bóng kiếm bán nguyệt đó rồi bóp nát. Phịch. Tiếng nổ vang lên, trên bầu trời, từng đợt không khí cuồn cuộn, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi. Cơ thể của Trần Mộc hệt như một con rồng giận dữ, xuyên qua ánh sáng chói loá và cuộn theo khói bụi, lao thẳng đến trước mặt Ngô Kỳ. "Ngươi...", có lẽ là vì bị cơ thể đáng gớm của Trần Mộc doạ cho một phen hú vía nên vẻ mặt Ngô Kỳ tái mét.
Nhưng lúc này, Trần Mộc cũng không cho hắn ta cơ hội định thần lại, trong chớp mắt, Trần Mộc duỗi một tay ra bóp chặt lấy cổ của Ngô Kỳ.