“Con thứ? Tứ thất?” Nghe tiếng bàn luận và cười nói ở bàn bên cạnh, Trần Mộc. bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang Khương Âm. Nhưng chỉ thấy Khương Âm khế run lên vì những lời bàn luận này, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ chán nản khó nhận ra, nhưng sau đó nàng ấy nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục ăn, không nói một lời Thấy thế Trần Mộc mím môi, có thể thấy Khương Âm cũng trải qua những ngày không tốt đẹp gì ở trong nhà họ Khương, Trên thế giới này, giữa dòng chính và con của thứ thiếp vẫn có sự khác biệt rất lớn, chẳng hạn như những gia đình giàu có bình thường đều cưới tam thê bảy thiếp, chứ đừng nói gì là gia tộc lớn trong hoàng thành, thê thiếp rất nhiều. Con của chính thất có địa vị cao nhất, gọi là con cả, còn con của nhị thất, tam thất, thậm chí là tứ thất, ngũ thất đều chỉ là con vợ lẽ, địa vị thấp hơn con cả rất nhiều, mà Khương Âm là do tứ thất sinh ra, lại là con gái, địa vị thấp đến mức có thế tưởng tượng được. Tiếng bàn luận ở bàn bên cạnh vân chưa dừng, “Nhà họ Khương là phủ của tướng soái, gia chủ nhà họ Khương - Khương Động Đình, nắm giữ quân quyền, giữ chức vụ cao trong triều đình, thế nhưng ông ta quanh năm ra ngoài đánh giặc, về cơ bản chuyện trong phủ đều do trưởng phu nhân của ông ta quyết định" “Nghe nói mấy ngày gần đây, Khương phu nhân đã bất đầu lên kế hoạch gả cho Khương Âm đi, hình như bà ta định gả Khương Âm cho con trai của Hộ bộ Thượng Thư” Người đàn ông da đen cúi đầu nói. “Không thế nào? Chẳng phải con trai của Hộ bộ Thượng Thư là cậu ấm suốt ngày cứ ghé đến thanh lâu trong hoàng thành đó sao? Chẳng phải hản đã cưới sáu tiểu thiếp rồi à?”, người đàn ông cao gầy không dám tin nói Người da đen cười nói: “Cho nên ta mới nói, cho dù tài năng võ thuật của Khương Âm có tốt đến mấy, cũng chỉ xứng làm tiếu thiếp. Haizz, chỉ tiếc cho một người xinh đẹp như vậy”. “Đúng là tiếc thật”, người đàn ông cao gầy tiếc nuối lắc đầu. “Khương tỷ”, Bảo Nhi bỗng cảm thấy hương vị chẳng ra sao cả, đôi mắt to đẹp đỏ hoe nhìn Giang Âm, cảm thấy hơi khó chịu. Nàng ấy cảm thấy đại tỷ có thực lực mạnh trước mặt này. hình như cũng có áp lực mà bản thân nàng ấy không kham nổi. Người bình thường chỉ thấy nàng ấy được sinh ra đã mang cái danh đại tiểu thư trong Khương phủ, nhưng họ không biết nàng ấy cũng sống trong một gia đình đầy sự hỗn loạn Nhưng với tư cách là đương sự, Khương Âm lại luôn rất bình tĩnh, sau khi ăn xong, nàng ấy lấy khăn tay lau miệng, bì tĩnh nói: "Ăn no chưa? No rồi thì chúng ta mua vé thuyền nhé”. “Đi thôi” Trần Mộc gật đầu, trả tiền xong thì đi thẳng ra ngoài Hãn cũng không nói mấy lời an ủi gì đó, vì hẳn biết Khương Âm không cần những lời này. Ba người ăn uống no say xong thì mua tấm vé tàu, sau đó bước lên thuyền mây rời khỏi đây. Ngay cả Trần Mộc cũng phải thở dài, trong mấy năm kế từ khi hẳn rời khỏi lục địa Thiên Vũ, lục địa Thiên Vũ vẫn phát triển rất nhanh, những con thuyền mây như thế này lại có thể bay lơ lửng trên không dựa vào ngưồn năng lượng là đá quặng lửa. Ba người đứng trên boong tàu, ánh mắt xa xăm nhìn phong cảnh dãy núi bên dưới Trời đã chạng vạng. Hoàng hôn phủ một lớp áo màu đỏ lên thế giới rộng lớn, phong cảnh núi non sông nước hùng vĩ hiện ra trước mặt như. một bức tranh phong cảnh. Có đỉnh núi nhấp nhô, khe núi uốn lượn, thác nước như dải Cửu Thiên Ngân Hà, có sông núi Ngũ Nhạc cao chót vớt, có những thành phố khổng lồ được bảo vệ bãng thép trông giống như những con thú dữ, những gì hiện vào trong mắt đều là sông núi Ninh Quốc. “Thiếu gia nhìn xem kìa, mấy ngọn núi này đều trở nên nhỏ đần đĩ". Bảo Nhi chỉ vào từng dãy núi nối tiếp nhau bên dưới, ngạc. nhiên thốt lên. "Đúng thế, chỉ khi đứng trên cao mới có thể nhìn ra xa hơn. Đợi sau này ngươi chăm chỉ tu luyện, đạt tới cảnh giới Thiên Nhân thì có thể bước đi trên bầu trời. Đến lúc đó ngươi muốn đi đến đâu thì cứ bước đi trên không trung là có thể đi được Trần Mộc cười nói. “Đi trên không?”, ánh mắt Bảo Nhi lộ ra vẻ khao khát: “Thiếu gia, võ giả thật sự có thể đạt tới trình độ đáng sợ như. vậy sao?" Nàng ấy chỉ từng nghe nói những cường giả thật sự đó có bản lĩnh cao cường, ngự kiếm bay đi, đi trên không trung, mấy thứ này đều được ghỉ lại trong sách cổ Chỉ là từ nhỏ đã sống ở trấn Man Sơn nhỏ bé nên nàng ấy cũng chưa từng thấy. “Tất nhiên, Bảo Nhị, thế giới rất lớn, những gì ngươi nhìn thấy bây giờ đều chỉ là một góc bé nhỏ, ngay cả Ninh Quốc này cũng chỉ là một hạt bụi trong thế giới hoa lệ này thôi” “Lên đến Cứu Thiên Hư Thần Giới, xuống đến địa ngục sâu thắm, người bình thường không hề biết đến những thứ này, nhưng chúng lại thật sự tồn tại, nơi đó mới là thế giới lớn thật sự”, Trần Mộc cười nói. “Vậy Bảo Nhi nhất định phải tu luyện thật chăm chỉ, đợi sau này ta cũng muốn đi trên không trung, đi mở mang tầm mắt về thế giới rộng lớn này”. Bảo Nhi siết chặt nằm đấm, trong đôi mắt to tròn đó hiện lên vẻ vui sướng, phấn khích. Trong lúc hai người nói chuyện, một tiếng ho khụ khụ vang lên nhưng lại vang lên từ bên cạnh hai người “Ông nội, bên ngoài gió lớn, cháu dìu ông vào phòng nghỉ ngơi nhé”,