Vệ Khánh, điện chủ Địa điện cũng đứng lên nói: "Tông chủ, ta cảm thấy nếu chuyện này không được giải quyết thì chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều người trong một trăm hai mươi thành thuộc Linh Tiêu làm theo. Ta nghĩ chúng ta phải phái người đến hai thành Hoài Dương và Thiên Sơn điều tra xử lý.” “Ừ.” Vạn Trọng Sơn gật đầu, sau đó nhìn mọi người ở đây nói: “Vậy, chuyện này ai muốn đứng ra xử lý đây?” Cái gọi là xử lý chẳng qua là dùng vũ lực để răn đe. Hai thành chủ Hoài Dương và Thiên Sơn đều là hai tên cáo già khá khó nhằn, vậy nên không ai muốn nhận một công việc phiền toái như vậy. Mọi người trong điện đều cúi đầu. Thấy bầu không khí dần dần im lặng, Vạn Trọng Sơn cau mày, vẻ mặt có hơi không vui. Lúc này, Tần Thạch Long bèn đứng lên nói: "Tông chủ, Trần Mộc là đệ tử thân truyền mới, hưởng thụ rất nhiều tài nguyên tu luyện của Linh Tiêu tông chúng ta, sao không để Trần Mộc thử một lần, cho hắn một cơ hội rèn luyện bản thân?” Hàn Giang Tuyết nhướng mày, đứng lên nói: “Thiên điện chủ, mọi người đều biết thế lực ở Hoài Dương và thành Thiên Sơn phức tạp, hơn nữa hai thành chủ kia đều là nhân vật gian xảo. Trần Mộc mới thăng cấp làm để tử thân truyền, ngươi sắp xếp hắn làm việc khó như vậy, chẳng phải là đang làm khó hắn sao?” "Làm khó?" Tần Thạch Long chế nhạo: "Lúc hắn hưởng thụ tài nguyên của Linh Tiêu tông chúng ta thì có thấy hắn khó xử hay không? Trước khi được thăng làm đệ tử thân truyền, tông chủ đã ban cho hắn một Tinh Tú lệnh, cho phép hắn được hưởng trước sự đãi ngộ của một đệ tử thân truyền. Những điều này có phải là làm khó hắn không? Bây giờ đã đến lúc bảo vệ lợi ích của môn phái, cô lại nói với ta là làm khó hắn, không phải rất nực cười sao? Chẳng lẽ cứ để hắn ăn không ngồi rồi mãi ư? Lời nói của Tần Thạch Long vô cùng sắc bén, từng câu từng chữ đều có tình có lý, ngay cả Hàn Giang Tuyết vốn có tài hùng biện, lúc này cũng không nói nên lời, vẻ mặt lạnh lùng. Lý Khâu đứng lên, chắp tay về phía Vạn Trọng Sơn, cười nói: "Tông chủ, chuyện này nên để đệ tử thân truyền lâu năm như chúng ta làm. Tuy nhiên, Trần sư đệ mới được thăng làm đệ tử thân truyền, còn thiếu kinh nghiệm và rèn luyện. Chuyện ở hai thành Hoài Dương và Thiên Sơn vừa hay là một cơ hội rất tốt. Đương nhiên, nếu Trần sư đệ sợ thì ta cũng có thể đi thay.” Nói xong, Lý Khâu nhìn về phía Trần Mộc, nở nụ cười ôn hòa: "Trần sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?" Trần Mộc ngồi ở trên ghế, đôi mắt đen nhìn về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, trầm ngâm im lặng. Thấy Trần Mộc im lặng, Nhan Ngọc Yên cũng lên tiếng: "Lý sư huynh nói đúng, Trần sư đệ đã được thăng làm đệ tử thân truyền chỉ sau nửa năm gia nhập tông môn. Tuy nhiên, trong tông môn có rất lời bàn ra tán vào. Nếu như Trần sư đệ có thể đoạt lại cống phẩm của hai thành Hoài Dương cùng Thiên Sơn, danh hiệu “đệ tử thân truyền” có thể coi như được đảm bảo." Vương Thống cũng cười nói: “Trần sư đệ, các sư huynh đều đang nghĩ cho ngươi, đừng phụ lòng tốt của mọi người. Ngươi phải biết đây là cơ hội rèn luyện rất hiếm có. Nếu xử lý được, ngươi mới có thể chính thức được đệ tử trong tông thừa nhận." Trần Mộc bật cười. Đôi mắt sâu thẳm nhìn những người trước mặt với vẻ giễu cợt. Giở chút chiêu trò này với hắn, không phải là vì muốn hắn giúp cầm lất họ củ khoai nóng hổi này hay sao? "Tông chủ..." Hàn Giang Tuyết đứng dậy, gương mặt căng thẳng, muốn tiếp tục nói điều gì đó. Nhưng lúc này, Hàn Giang Tuyết còn chưa nói hết lời, Trần Mộc đã cất cuộn giấy trên bàn lại, bình tĩnh nói: "Được, việc này ta sẽ xử lý." Chẳng qua chỉ là một đám hề đang diễn xiếc, hắn cũng không buồn chơi đùa với họ làm gì. Hàn Giang Tuyết, Tần Thạch Long và tất cả trưởng lão đều có hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Trần Mộc Phong sẽ từ chối hoặc đưa ra một số yêu cầu, nhưng không ngờ Trần Mộc lại dễ dàng đồng ý như vậy. Lý Khâu và Vương Thống cũng rất ngạc nhiên, họ nghĩ rằng sẽ phải nói rất nhiều mới có thể khiến Trần Mộc nhảy vào hố lửa này, nhưng họ không ngờ rằng Trần Mộc lại đồng ý dễ dàng như vậy, đây quả thực là một điều bất ngờ. "Ha ha, được rồi, xem ra bổn tọa đã không nhìn nhầm người!" Nhìn thấy Trần Mộc dám nhận nhiệm vụ này, Vạn Trọng Sơn cười lớn, trong mắt lộ ra sự hài lòng. Thành thật mà nói, Vạn Trọng Sơn vẫn có hơi thất vọng khi không có ai trong điện đứng ra. Nhưng bây giờ, thấy Trần Mộc dám một mình gánh vác mớ hỗn độn này, Vạn Trọng Sơn cũng cảm thấy được an ủi phần nào.