“Cảm ơn Tiểu Ly miêu!”, Trần Mộc nhìn sang Xích Đồng Thiên Lân, cười nói. “Đã bảo ta là Kỳ Lân rồi mà!”, Xích Đồng Thiên Lân cười khổ nói. Nhưng nó không muốn cãi nhau với Trần Mộc nữa, dùng móng kéo ra một vết nứt trên không trung, Bách Mộc Giới bắt đầu vặn vẹo. “Mong sẽ nhanh chóng gặp nhau lần nữa, đừng để ta thất vọng!”, Xích Đồng Thiên Lân cười nói. “Được!”, Trần Mộc cười đáp. Không gian trước mặt cũng dần méo mó, vỡ nát, mà cơ thể của Trần Mộc cũng từ từ biến mất khỏi Bách Mộc Giới. Khi Trần Mộc mở mắt lần nữa thì hắn đã về lại căn phòng. Cốc cốc! Lúc này, một tiếng đập cửa vang lên bên ngoài: “Trần thiếu hiệp, đã ngủ chưa?” Hư Không pháp điển trong lòng bàn tay Trần Mộc biến thành tia sáng, chui vào trong cơ thể Trần Mộc rồi biến mất. Làm xong tất cả, Trần Mộc mới xuống giường, thản nhiên nói: “Vào đi!” Cửa bị đẩy ra, là quản gia của phủ thành chủ, đối phương cười ha hả tiến vào: “Trần thiếu hiệp, tiểu nhân có quấy rầy thiếu hiếp nghỉ ngơi không?” “Chuyện gì?”, Trần Mộc nhìn ông ta, lãnh đạm nói. Quản gia nở nụ cười nịnh nọt, khom lưng nói: “Thành chủ cảm thấy Trần thiếu hiệp đến thành chúng ta phải bôn ba mệt nhọc nên đã tổ chức bữa tiệc chiêu đãi để thiếu hiệp thư giãn một chút!” Nói xong quản gia phất tay, bên ngoài có một loạt thiếu nữ mặc sa mỏng màu xanh gần như trong suốt tới mức có thể nhìn thấy da thịt mịn màng tiến vào. Các thiếu nữ cúi đầu, tóc đen rũ xuống cộng thêm tuổi xuân thì, gương mặt đỏ ửng dưới ánh đèn trông xinh đẹp động lòng người, như đoá sen e ấp đang chờ Trần Mộc tới hái. “Những thiếu nữ này đều đã được chọn lựa kỹ càng, đều là thân trong trắng, đêm nay hiến thân cho Trần thiếu hiệp thư giãn!”, quản gia nở nụ cười sâu xa. Trần Mộc không nói gì. “Ha ha, ngoài ra thành chủ còn chuẩn bị một phần lễ vật cho người!”, quản gia lại phất tay lần nữa. Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa có người hầu bưng một loạt rương vào, mở rương thì căn phòng bừng sáng, lấp la lấp lánh, chói mắt vô cùng. Đây không phải vàng bạc châu báu mà là từng viên linh thạch cực phẩm linh khí tinh thuần, tổng cộng có năm rương, ít nhất cũng phải có năm nghìn viên linh thạch cực phẩm, đây là lễ cực hào phóng. Trần Mộc nhìn mỹ nhân trước mặt rồi liếc sang năm rương linh thạch, đột nhiên nở nụ cười. Hắn loáng thoáng đã hiểu mục đích của quản gia. Mỹ nhân, linh thạch này đều là thứ mà Yến thành chủ dùng để làm dao động lòng người. Thấy Trần Mộc nở nụ cười, quản gia như có thể khí thế: “Trần thiếu hiệp, những thứ này là do thành chủ tặng, đảm bảo bên tông môn sẽ không biết, nếu chưa đủ thì thiếu hiệp cứ nói!” Trần Mộc lắc đầu: “Quản gia, chỉ nhiêu đây thôi sao? Ngươi coi ta là ăn mày nên cho chút tiền vặt đuổi đi à?” Quản gia vỗ ngực nói: “Trần thiếu hiệp cứ nói, hễ là phủ thành chủ có, chúng ta nhất định sẽ thoả mãn, chỉ cần thiếu hiệp hài lòng”. “Dạo này ta hơi túng thiếu, năm nghìn viên linh thạch này không đủ để nhét kẽ răng nữa, nếu phủ thành chủ đã lên tiếng thì ta cũng không cần quá nhiều, đưa ta 50 vạn viên cực phẩm, ta sẽ lập tức rời đi, sao nào?”, Trần Mộc nở nụ cười vô hại. Nghe thế, nụ cười trên mặt quản gia dần cứng đờ. Dưới ánh đèn, tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt ông ta. 50 vạn viên linh thạch cực phẩm, đây là cái giá trên trời, rõ ràng Trần Mộc đang trêu đùa mình mà. Nhưng! Quản gia vẫn nhẫn nhịn nở nụ cười: “Trần thiếu hiệp cứ đùa, 50 vạn linh thạch cực phẩm, đừng nói là phủ thành chủ, dù là Vạn tông chủ tới thì chúng ta cũng không thể đi đâu mượn ra được!” Nghe vậy, Trần Mộc cười nhạo, cũng không muốn nói nhảm, vung tay nói thẳng: “Lấy về đi, ta không có hứng thú, cút!” Quản gia không nói gì mà nhìn chằm chằm Trần Mộc, thấy hắn không hề thay đổi thái độ thì sắc mặt u ám, mỉm cười chắp tay, lạnh lùng nói: “Xem ra, Trần thiếu hiệp không phải người cùng chí hướng với chúng ta!” Trần Mộc không thèm để ý tới đối phương, ngồi xếp bằng trên giường. “Đi, về!”, quản gia không định nán lại làm người ta chướng mắt nên vung tay, mang đi năm rương linh thạch và dẫn đám thiếu nữ rời đi.
Trong sân của phủ thành chủ, Yến Thương mặc áo bào màu đen, tay thả lỏng, đứng ở chỗ bàn đá xanh.