Yến Thương không nói nên lời, khuôn mặt vốn bình tĩnh ban đầu trở nên u ám và xấu xí dưới hàng loạt những lời nói nhẹ nhàng của Trần Mộc. Ông ta phát hiện ra rằng cách làm việc của tên nhóc này không liên quan gì đến tuổi tác của hắn cả. "Chúng ta vào việc chính đi, lần này Trần thiếu hiệp muốn mời chúng ta đến yến tiệc vì chuyện gì?" Hồng Liệt Viêm hỏi. Khi người tộc trưởng nhà họ Chương chết, họ cũng không buồn tranh cãi. Hôm nay một nhà họ Chương chết thì ngày mai sẽ có một họ Chương khác đứng lên thay thế. Trần Mộc chậm rãi mở miệng: "Các vị đều là các thế lực dưới trướng của Linh Tiêu tông. Theo quy tắc ban đầu, mỗi năm Thành Hoài Dương đều phải cống nạp mười nghìn viên linh thạch cực phẩm cùng một trăm bảo vật thượng cấp. Đối với mọi ngươi mà nói, điều này cũng không quá khắc nghiệt. Nhưng tại sao bây giờ các ông lại tự mình giảm xuống còn một nửa? Ta cần mọi người cho ta một lời giải thích hợp lý." Nghe vậy, Hồng Liệt Viêm là người đầu tiên cười nói: “Đúng là chúng ta là quy phục dưới trướng của Linh Tiêu tông, nhưng tài nguyên tu luyện mỗi năm đều do chúng ta tự mình thu thập được. Bây giờ, Linh Tiêu tông chỉ dựa vào mấy câu đã muốn một phần ba tài nguyên tu luyện của chúng ta, có hơi quá đáng rồi đó! Chúng ta chia năm nghìn linh thạch cực phẩm cho Linh Tiêu tông các ngươi đã là tốt lắm rồi.” Kim Khai Giáp cũng tức giận nói: "Đúng vậy, chúng ta không phục! Chia cho Linh Tiêu tông các ngươi một phần như vậy đã tốt lắm rồi, các ngươi còn muốn cái gì nữa." Tống Nga không nói gì, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại dán chặt vào Trần Mộc, hiển nhiên là bà ta cũng có thái độ tương tự. Trần Mộc nhẹ nhàng mỉm cười, dựa vào chiếc ghế sau lưng, nhìn thẳng vào ba người: “Thành Hoài Dương là lãnh thổ do tổ tiên của Lăng Tiêu tông chinh phục được, từ xưa đến nay đã là lãnh thổ của chúng ta. Các ông có thể chiếm giữ thành Hoài Dương là nhờ có Linh Tiêu tông cho các ngươi miếng cơm.” "Nếu mọi người cảm thấy dở quá, không muốn ăn thì đừng ăn nữa! Cút khỏi thành Hoài Dương và đi nơi khác đi!" Vẻ mặt của Trần Mộc đột nhiên trở nên hung dữ, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Hắn cũng không thèm nói với những người này đạo lý lớn lao gì. Từ xưa đến nay, nắm đấm luôn là chân lý, nếu không mạnh bằng người khác thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Nhìn thấy dáng vẻ lật mặt của Trần Mộc, Hồng Liệt Viêm cũng tức giận, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Giọng điệu của ngươi đúng là kiêu ngạo, vừa mở miệng là muốn chúng ta rời khỏi thành Hoài Dương. Chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi đã muốn khống chế chúng ta, đừng có mà mơ tưởng hão huyền!" Những người đứng đầu các gia tộc lớn khác cũng nhìn Trần Mộc bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu Trần Mộc đi quá xa, bọn họ cũng không ngại liên thủ chiến đấu. Không ngờ, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bọn họ, Trần Mộc chỉ cười nhạt, tỏ vẻ giễu cợt: "Các ông sai rồi, ta không phải đang uy hiếp các ông, ta đang nói cho các ông một sự thật mà thôi." "Lãnh thổ này là do tổ tiên của Linh Tiêu tông chúng ta chinh phục được, có Linh Tiêu chúng ta thì các ông mới có cái để ăn, nếu thấy không ngon thì đừng ăn nữa, cút ra ngoài!" Trong giọng nói lạnh lẽo của Trần Mộc chứa đựng sự sát phạt, quẩn quanh trong không gian, cả đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh. Hồng Liệt Viêm ở trong 11 người bỗng nhiên sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần Mộc. Họ không ngờ tiểu quỷ này lại quả quyết như thế. Dù gì họ cũng là tộc trưởng của 12 đại gia tộc đứng đầu Hoài Dương, họ có thể đi lên từ trong sự hỗn loạn của thành Hoài Dương thì không khác gì đi ra từ biển xác người. nếu chọc điên họ, họ bắt tay thì ngay cả thành chủ Yến Thương cũng phải đau đầu. Mà tên nhóc trước mặt lại dám lớn lối với họ, há miệng là cút, lăn, biến, chẳng lẽ không sợ sau khi trở mặt thì sẽ bị họ vây đánh đến chết sao? Giờ phút này, dù là Yến Thương thì cũng có chút không thể tin nhìn Trần Mộc, khi tổ chức hội nghị này, ông ta cũng lường trước Trần Mộc trẻ tuổi nên sẽ nóng nảy bộp chộp nhưng không ngờ hắn lại điên cuồng như vậy, dám đuổi đám gia tộc võ đạo này ra khỏi thành Hoài Dương. “Đúng là oai phong!” Người phụ nữ xinh đẹp Tống Nga cười mỉm, đôi mắt quyến rũ nhìn Trần Mộc, ánh mắt như thể hút được hết trái tim của đám đàn ông trong lòng bàn tay: “Thanh niên đúng là quá dễ kích động, đây không phải chuyện tốt, muốn chúng ta cút khỏi thành Hoài Dương, chỉ mình ngươi thì chưa đủ tư cách đâu!” Con ngươi màu đen của Trần Mộc nhìn bà ta bằng ánh mắt sâu xa, khí chất ma mị như yêu tinh của bà ta không mê hoặc được hắn mà hắn còn tỏ vẻ khiêu khích. “Có tư cách hay không, các người thử là biết mà, nhưng ta nói trước, tính ta không thích giao lưu bình thường, nếu muốn động võ thì phải lường trước kết cục bị đánh chết!” “Đúng là quá ngông cuồng!”, nghe hắn nói như thế, gương mặt Kim Khai Giáp trở nên dữ tợn, cương khí như ẩn như hiện không ngừng khuếch tán quanh thân, linh khí trong không khí bạo động. Dù là ai thì cũng thấy được lửa giận của ông ta đã không thể kiềm nén.