Ngay sau đấy, đại đạo chật xuống như chém xuống một viên tinh thiết được rèn giũa cả trăm lần, tiếng ngâm rung trời vang lên, Trần Mộc không bị nổ tung, mà còn có ánh sáng chiếu ra. "Cút đi!" Trần Mộc ngẩng đầu lên, lệ khí đỏ tươi dâng lên trong mắt hắn. Hắn nhấc chân lên đá thẳng vào bụng đối phương. Giây phút ấy, Hồng Liệt Viêm bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn máu tươi, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Tên này là thể loại gì mà dùng chiêu thức gì cũng không hiệu quả vậy! Đột nhiên, Trần Mộc đặt chân xuống đất, kiếm ý kinh thiên bốc lên xung quanh hắn. Chỉ trong chớp mắt, linh khí trong thiên địa phảng phất như biến thành của hắn, phạm vi mười trượng xung quanh biến thành biển lửa, linh hồn và yêu quái gào thét dữ tợn. Rầm. Nét mặt của Yến Thương và Thẩm Canh đều thay đổi, bọn họ còn chưa kịp phòng ngự, kiếm ý cuồn cuộn kia đã ngưng thành Lưu Hồn Chân Hỏa, đánh văng bọn họ ra ngoài. Cơ thể họ bắn ra sau vài trăm thước mới ổn định lại, vẻ mặt khiếp sợ hơn bao giờ hết. "Kiếm ý mạnh thật!" Hai người nhìn nhau với vẻ không thể nào tin nổi, rồi lao về phía Trần Mộc. Kiếm ý này, hình như đã vượt qua cả cảnh giới đại tông sư! Chính là giờ phút này! Ở giữa biển lửa rực cháy, Trần Mộc ngẩng đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm của hắn chứa đầy lệ khí, giống như sát thần thức tỉnh! Hắn vươn tay lên nắm lấy thứ gì đó trên không trung, lực hung thần mênh mông hội tụ lại, ngưng thành Ma Kiếm Thái Cổ. Trần Mộc cầm Ma Kiếm Thái Cổ trong tay, lạnh lùng bước về phía Thẩm Canh: "Đến lượt ta rồi!" Không hiểu vì sao, bị Trần Mộc nhìn chằm chằm, sâu trong lòng Thẩm Canh có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt! Không đợi Thẩm Cương có cơ hội phản ứng, Trần Mộc cầm Thái Cổ ma kiếm, chấn động huyền bí cổ xưa nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, thân hình hắn cũng biến mất trong hư không. Vút! Một trận cuồng phong gào thét, kiếm ý huyền diệu cộng hưởng với thiên địa xung quanh, không gian dường như bị đánh nát, dị tượng xuất hiện, những vết nứt dữ tợn hiện ra, kéo dài đến trước người Thẩm Cương. Vô số hỏa diễm bắn ra qua những vết nứt này, hình thành thế bao vây, đồng thời xung kích về phía Thẩm Cương. Trong khoảnh khắc đó, khu vực này hình thành biển lửa cháy hừng hực, ngọn lửa màu đỏ sậm dường như ẩn chứa nhiệt độ cực kì bá đạo, đến linh lực cũng có thể bị thiêu đốt. "Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có kiếm ý sao? Thương ý của lão tử cũng không phải là thứ mà loại phế vật như ngươi có thể so sánh được!” Khuôn mặt Thẩm Cương lộ ra vẻ hung ác dữ tợn, ánh mắt sắc bén bắn ra, dường như nắm bắt được cái gì đó, tay cầm cây hắc thương sắc bén, đâm mạnh về một chỗ trong hư không. Keng! Tiếng va chạm kinh thiên động địa vang vọng, một bóng người xuất hiện trong không khí, chính là Trần Mộc. Thái Cổ ma kiếm đối đầu với thương mang, thương ý của Thẩm Cương cũng bạo phát hoàn toàn, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn bốc lên, phàm là thứ đụng phải ngọn lửa này, dù là đại địa cũng bị ăn mòn xuất hiện những cái lỗ lớn. Đây chính là thương ý của Thẩm Cương, Khô Mộc Chướng Viêm. Chỉ có điều kiếm ý của Trần Mộc còn mạnh hơn thương ý của hắn nhiều. Dưới sự thiêu đốt cuồng bạo của Lưu Hồn hỏa diễm, ngọn lửa màu đen Thẩm Cương phóng ra không thể xuyên thấu ra khỏi biển lửa đó được. Thân hình Trần Mộc nhoáng lên một, lại biến mất trong không trung, đến khí xuất hiện lại thì đã ở trên đầu Thẩm Cương, một đạo kiếm mang lóe lên như thiểm điện, đâm thẳng về phía đầu của hắn ta. Sắc mặt Thẩm Cương đại biến, linh lực bàng bạc rót hết vào thân thương sau đó vung lên, một lực lượng kinh thiên hung hăng xuyên về phía Trần Mộc: “Bất Hủ Khô Diễm Thương!”
Ầm!