"Có nhầm lẫn gì không? Lý Khâu là cường giả Vạn Pháp cảnh mà?" "Lại còn chơi đánh hội đồng!" “Đê tiện!” Trình Vũ Hiên cắn răng nhíu mày, gương mặt lạnh lùng hiện lên nét khó coi. Đây mới chỉ là bắt đầu, không ai ngờ được ba Vương Thống, Nhan Ngọc Yên, Lý Khâu lại bắt tay nhau cùng lên. Hai má Hạ Chi Lan cũng phủ đầy sương giá, ngay từ đầu nàng ta đã cảm thấy trận đấu này không công bằng! Từ Phong liếm môi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng thích thú: "Thú vị đấy! Ba người Vương Thống, Nhan Ngọc Yên, Lý Khâu tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền thời gian khá lâu rồi, có thiên phú, có thực lực, bây giờ còn liên thủ với nhau!" "Xem ra bọn hắn có vẻ kiêng kị Trần Mộc nhỉ, không biết tên khốn này có bản lĩnh gì?" Thương Hào cười lạnh. … Lên lôi đài. Lý Khâu bước ra, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập vẻ hung dữ và kiêu ngạo. "Cút xuống đây đi Trần Mộc, chúng ta chờ ngươi lâu rồi. Chẳng phải ngươi nói muốn một mình đấu với bọn ta sao? Xuống đi chứ! Khí thế mấy hôm trước đâu rồi? Hay là ngươi sợ?" Nhan Ngọc Yên khẽ cắn răng, gót sen bước ra, đôi mắt đẹp khóa chặt lên người Trần Mộc, đáy mắt lạnh thấu xương: "Trần Mộc, nếu bây giờ ngươi rút lui không tham gia vào Mộ kiếm Đại Hoang vẫn còn kịp, nếu không thì khó kết thúc trận đấu hôm nay đấy!" Trần Mộc khẽ nheo mắt, bước lên một bước, định hạ xuống nhưng Hàn Giang Tuyết lại đột nhiên ngăn lại: "Ba đánh một, ngươi có đánh được không vậy?" Đám người Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan cũng lo lắng nhìn về phía Trần Mộc. Trần Mộc cười khẽ, không trả lời, nhảy lên lôi đài. Vương Thống cười khẩy, thân thể cường tráng như hổ bành trướng, gót sắt dẫm lên lôi đài, thậm chí còn khiến mặt đất khẽ rung động, khí thế hùng hồn, chiến ý kinh người! Hắn ta nhìn Trần Mộc, nói với vẻ nghiền ngẫm: "Trần Mộc, đừng trách ba người chúng ta đánh một mình ngươi, dù sao cũng do chính ngươi nói khi trước mà. Ngươi không ngán kể cả khi chúng ta đánh hội đồng!" "Tất nhiên, nếu bây giờ ngươi thu lại lời nói ngông cuồng ba ngày trước, bọn ta sẽ tha thứ cho ngươi. Chỉ cần ngươi từ bỏ danh ngạch tham gia vào Mộ kiếm Đại Hoang là được!" Đối mặt với sự khiêu khích của hắn, Trần Mộc chậm rãi giơ tay lên, xòe ra ba ngón tay. Tất cả mọi người đều ngẩn người. "Ngươi có ý gì?" Nhan Ngọc Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Trần Mộc. Ngay sau đấy, Trần Mộc bâng quơ nói: "Ba chiêu!" "Nếu ba người các ngươi ngăn được ba chiêu của ta mà không thua, ta tự sát!" Lời này vừa nói ra, không khí lập tức cứng lại. Ba giây sau. Toàn trường lại điên cuồng. "Má, tên này điên rồi ư!" "Nói năng ngạo mạn, đã ba đánh một rồi còn dám ước định ba chiêu, hắn ta muốn chết nhanh hơn ư?" "Tên này chẳng biết trời cao đất dày là gì, chẳng lẽ hắn không biết đối thủ của hắn ta đều là đệ tử thân truyền ư?" "Ba chiêu bất bại là tự sát, ông đây chưa gặp ai vênh váo vậy đâu! Tên nhãi này đúng là không coi ai ra gì!" "…" Toàn trường đều xôn xao, sắc mặt cả đám đệ tử nội môn xanh lét! Nếu khi trước bọn họ còn đồng tình khi thấy Trần Mộc bị người ta nhằm vào, giờ thì chút đồng tình ấy bay biến sạch. Bởi bọn họ phát hiện, tên này đúng là không coi ai ra gì!
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng ngẩn ra, sau đó thì không thể tin nổi, tròn mắt nhìn Trần Mộc. Tên nhãi này lúc nào cũng điên cuồng như vậy ư?