Ầm! Ầm! Thương ý bộc phát, lôi đình như biển, cuồn cuộn phóng thích. Trong nháy mắt, quanh người Trần Mộc xuất hiện lôi quang ngập trời, loại lôi đình này mang theo vẻ hắc ám quỷ dị, lúc bao phủ xuống giống như ẩn chứa lực lượng hủy diệt vạn vật. Mà lôi đình này chính là thương ý của Lý Khâu, Thương Vân Kình Lôi! Nước và lôi điện quấn lấy nhau, giao hòa khắp trời, tạo ra những gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được quanh thân Trần Mộc. Bùm! Lúc này, đại dịa dưới chân Trần Mộc đã sụp đổ, quần áo bị xé rách, Lôi Đình đụng vào thân thể hắn, từng vết máu nứt toác xuất hiện. "Trần Mộc!" Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và đệ tử của Linh Điện đều cực kì khẩn trương, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này. Ầm! Cuối cùng, Cửu Trọng Lạc Thủy và Thương Vân Kình Lôi đều rơi xuống, nháy mắt đã hủy diệt hoàn toàn phạm vi mười trượng xung quanh Trần Mộc. Khói bụi cuồn cuộn! Dòng nước đánh xuống khiến lôi đài xuất hiện lỗ thủng mười trượng, mà cạnh lỗ thủng đó lại có vô số lôi đình hắc ám khuấy động, từ xa nhìn lại trông giống hệt một chiến trường tử vong! Khói thuốc súng tràn ngập nơi. Một lỗ thủng to hơn mười trượng vô cùng bắt mắt, xung quanh là khói bụi mịt mù, mà dáng người Trần Mộc lại hoàn toàn chìm trong luồng năng lượng cuồng bạo đó. "Kết thúc rồi sao?" Tất cả nhóm đệ tử nội môn đều trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cảnh tượng xảy ra. Mấy người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đều lo lắng nhìn về nơi khói thuốc súng mịt mù, hai tay lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm. Nhưng mà, lúc bụi mù dần dần tản đi, một luồng ánh sáng tinh tú chói lòa và kim quang bao phủ, bóng dáng thiếu niên mặc bộ quần áo màu lam nhạt dần hiện ra. Chiếc áo hơi rách nát, trên ngực hắn như có tinh quang thẩm thấu ra, hoa văn hình rồng quấn quanh nó, uy nghiêm mà bá đạo, giống như thể chứa đựng một nguồn năng lượng tuyệt thế không gì lay động được! "Chuyện này. . ." "Sao có thể có chuyện đó được chứ!" "Không thể nào!" Trên gương mặt tuyệt trần của Nhan Ngọc Yên cũng toát lên vẻ hoảng sợ, nàng ta thụt lùi từng bước. Dưới thế tiến công hợp sức mạnh mẽ của hai người họ, sao lại không có chuyện gì kìa! Lý Khâu cũng trợn to hai mắt, hắn ta trừng mắt trân trân nhìn ánh sáng tinh tú chói lòa lóe lên từ trên người Trần Mộc, sắc mặt khó coi vô cùng. "Cơ thể của thằng nhóc này sao có thể đến mức kinh khủng như vậy chứ!" Một cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp thứ thiệt cũng khó lòng chịu nổi một đòn tấn công toàn lực của hắn ta, huống hồ chỉ là một thằng nhóc ở tầng ba của cảnh giới Thần Tàng, lsao có thể bình yên vô sự. Bên dưới, tất cả mọi người đều lộ vẻ chấn động. Tình cảnh trước mắt này kinh hãi thế tục vô cùng. Trên đài cao, sắc mặt của tất cả trưởng lão đều nghiêm nghị, ngay cả trong đôi mắt của Vạn Trọng Sơn cũng lóe lên thứ ánh sáng khác thường, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, trong lòng chấn động không hề nhỏ. Khói bụi từ từ tản đi, Trần Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi đồng tử thâm trầm của hắn ẩn chứa chút ý cười sâu xa. "Ta còn tưởng ngươi có thể khiến ta chú tâm một lúc, nhưng giờ xem ra, ngươi lại khiến ta thấy hơi thất vọng rồi!"