Trên bầu trời, một bóng dáng trẻ tuổi cao ngạo đứng thẳng, người phía sau mặc đồ màu đen, hai tay thả lỏng phía sau, không có động tác dư thừa nào, nhưng không gian quanh đây dường như đều bị hắn khống chế. Khí thế hiên ngang, mũi nhọn vô hình khiến cho cả thiên địa trở nên ảm đạm. "Hô!" Vừa nhìn thấy người trẻ tuổi này, bầu không khí toàn trường dường như lập tức trở nên ngột ngạt, đám người nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt tất cả đều trở nên ngưng trọng. Nhan Lương Quân! Chỉ một cái tên thôi cũng đã đủ mang đến cảm giác áp bách cực lớn cho mọi người. Không ai quên, trong Đồng Nhân Tháp vẫn còn treo ghi chép về người đầu tiên bước lên tầng thứ chín lăm của thí luyện Đồng Nhân Tháp đấy. "Không ngờ hắn cũng tới!” "Nhan Lương Quân là thiên tài kiệt xuất của Nhan gia, nếu hắn cũng tới tranh mộ kiếm Đại Hoang thì ai tranh lại được hắn chứ!” "Lại có trò hay để xem rồi!” "..." Tiếng xôn xao vang lên khắp quảng trường. Trên đài cao, Hàn Giang Tuyết lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, từ lúc nhập tông đến giờ, đây chính nhân vật tỏa sáng mà không ai có thể lấn át được. Từ Phong quay đầu đi, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ tuổi phía sau, thân thể lúc này căng thẳng đến cực điểm. "Nhan Lương Quân, ngươi tới đây làm gì? Đây là chiến đấu của ta!" Từ Phong cắn răng, trầm giọng nói. Đôi mắt tựa sao trời của Nhan Lương Quân lạnh lùng nhìn lướt qua Từ Phong, nhàn nhạt mở miệng. "Ngươi không phải đối thủ của hắn!" "Lui ra!" Hai chữ đơn giản, lại ẩn chứa khí tràng cường đại vô hình, tựa như mệnh lệnh không thể kháng cự. "Ngươi..." Đôi mắt âm hiểm của Từ Phong nhìn chằm chằm vào Nhan Lương Quân, âm thầm nắm chặt hắc kiếm trong tay. Hồi lâu sau, hắn lại nhìn về phía Trần Mộc, chỉ thấy Trần Mộc cầm Thái Cổ ma kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, trên thân kiếm quanh quẩn luồng khí Hung Sát cuồng bạo vô song, dường như có cảm giác chấn nhiếp cường đại. Từ Phong hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, cuối cùng chậm rãi buông lỏng tay ra. Mũi kiếm vào vỏ, kiếm mang lạnh thấu xương bao phủ giữa thiên địa cũng rút đi. Mọi người trong toàn trường nuốt một ngụm nước bọn, chỉ hai chữ mà đã quát lui Từ Phong kiêu ngạo phách lối! Đây chính là sức nặng của Nhan Lương Quân trong đám đệ tử thân truyền sao? Nhan Lương Quân lạnh nhạt nhìn về phía Trần Mộc, nhếch miệng lộ ra nụ cười kiêu ngạo. "Tiếp theo… Để ta tới làm đối thủ của ngươi, nếu như ngươi thắng thì không cần đánh với đám đệ tử thân truyền còn lại nữa, mộ kiếm Đại Hoang sẽ cho ngươi!” Trần Mộc lắc đầu cười một tiếng: "Giọng điệu đó của ngươi, ta không thích!" "Mộ kiếm Đại Hoang, chỉ có ta muốn hay không muốn mà thôi!” Nhan Lương Quân híp mắt, thản nhiên nói: "Ngươi rất ngông cuồng, nhưng mà... Ngươi sẽ bại trận!" Tự tin mà cuồng ngạo! Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, hắn có vốn liếng để cuồng ngạo! Linh lực quanh người Nhan Lương Quân bộc phát, khí tức lên thẳng tới cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ ba. Đây là chiến lực mạnh nhất trong đám đệ tử thân truyền. Tiếp đó, hai ngón tay điểm vào trong không trung. Vùng đất này lập tức có tiếng sấm sét “ầm ầm” vang vọng.
Ầm!