"Ngươi tu luyện như nào thế? Có thể dạy ta được không?" Đôi mắt Vạn Lam sáng rực lên. "Tương truyền rằng có một công pháp đỉnh cao gọi là đại pháp Song Tu, nếu có hứng thú thì buổi tối tới phòng ta, ta sẽ đích thân dạy cô, đây là bí mật bất truyền, người bình thường ta sẽ không bao giờ tiết lộ, nhưng vừa thấy cô ta đã biết cô là một thiên tài hiếm gặp, vậy nên mới nói cho cô biết công pháp này! Cô không được tiết lộ cho người khác đâu đấy!", Trần Mộc thì thầm nói. “Ồ?”, Vạn Lam lập tức cẩn thận dè chừng, ánh mắt vô cùng cảm kích, khẽ nói: "Thật hay giả vậy, công pháp đó lợi hại lắm sao?" "Đương nhiên rồi, âm dương hoà hợp tương trợ, sao lại không lợi hại cho được?" Trần Mộc khoác lác. Nhưng ngay khi hắn đang định giải thích tường tận cho Vạn Lam thì... Ở phía trước, Phương Thanh Điệp ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng của nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mộc: "Đúng là kẻ xấu không nói được mấy lời tử tế mà... im mồm đi!" Vạn Lam mông lung khó hiểu nhìn Trần Mộc. Trước giờ Phương Thanh Điệp rất kiệm lời và kiên định, vậy thái độ này là sao đây? Trần Mộc cười giễu cợt: "Sư tỷ, công pháp của ta có vấn đề sao?" Thực tế là hắn đang cố tình nói những điều này trước mặt Phương Thanh Điệp. Không ngờ là nàng ta thật sự hiểu ra, vậy thì còn giả vờ lạnh lùng làm gì chứ! Phương Thanh Điệp trừng mắt lườm Trần Mộc một cái, không nói gì và quay ngoắt đi. Ngược lại, Vạn Trọng Sơn ở phía trước khẽ ho hai tiếng, nói: "Đủ rồi, tên nhóc nhà ngươi..." Trần Mộc bật cười, cũng không nhiều lời thêm nữa. Đây cũng chỉ là chút đùa cợt lúc rảnh rỗi mà thôi! Hai mươi phút sau! ... "Đến rồi!" Vạn Trọng Sơn dừng lại ở chỗ sâu trong núi Linh Tiêu. Trước mắt hiện ra một vết nứt đen sì, tối om vô tận. Đây chính là đích đến của bọn họ! Khe nứt trước mặt này cỡ khoảng nghìn trượng, vô cùng hùng vĩ, đứng trên mỏm đá ở đồng bằng nhìn xuống có thể thấy vực sâu tối tăm không thấy đáy, chỉ nhìn thôi cũng đủ thót tim. Đối diện khe nứt là một Lầu cổ thần bí, toà Lầu cổ này cũng đã có tuổi đời nhiều năm, bầu không khí u ám và tối tăm từ phía sâu thẳm trào ra. Khe nứt và toà Lầu cổ cách nhau một vực sâu tối tăm không thấy đáy, cũng không có cây cầu nào bắt ngang, chỉ thấy có ba sợi dây cáp sắt dài, một đầu buộc ở phía đồng bằng bên này và kéo dài sang đến chỗ toà Lầu cổ kia. “Đây chính là Linh Lầu thượng cổ mà Nhan Lương Quân nói sao?" Ánh mắt Trần Mộc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sáng rực lên và nhìn chằm chằm vào toà Lầu cổ này hệt như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng hắn lại cảm thấy tiếc nuối khi phát hiện ra xung quanh toà Lầu cổ dường như được bao quanh bởi một mê cung, che giấu toàn bộ không khí sâu trong toà Lầu cổ! Đi đến trước khe nứt lớn này, Vạn Trọng Sơn cũng không bước tiếp nữa mà ngoảnh đầu lại, nói với ba người phía sau: "Qua đó đi, bên đó chính là chỗ của Linh Lầu thượng cổ. Hãy nhớ là lát nữa khi gặp tiền bối yêu linh thượng cổ, các ngươi phải khiêm tốn, không được tự cao tự đại, tránh đắc tội với tiền bối!" Khi nói những lời này, ông ta đặc biệt liếc mắt nhìn nhìn sang con gái Vạn Lam của mình nhằm nhắc nhở nàng ta. "Đặc biệt là con đấy... Tiểu Lam, cất thói bỡn cợt của con đi, đừng có mà làm bậy!" Vạn Lam bĩu môi, định cất lời phản bác, nhưng trước ánh mắt nghiêm nghị của Vạn Trọng Sơn, nàng ta ngay lập tức thở dài, lầm bầm nói: "Con biết rồi... có gì đâu mà làm căng thế!" Vạn Trọng Sơn bất lực lắc đầu, hơn ai hết, ông ta hiểu rõ tính tình của con gái mình, cũng chỉ vì ngày thường được ông ta chiều chuộng quá mức nên nàng ta mới thường hay trêu đùa bỡn cợt như vậy!
...