"Những lời tàn nhẫn đó không cần nói đâu, muốn giết ta, cứ ra tay là được. Có điều, tiền đề là ngươi phải có cái thực lực ấy!" Trần Mộc cười khẩy. Kim Vũ Dương không nói gì, hơi thở âm hàn trên người hắn ta dâng lên mạnh hơn. Trong Đại Thiên Các, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí càng thêm mãnh liệt. Dù sao thì bên cạnh Kim Vũ Dương vẫn còn ba lão giả nữa, trong thoáng chốc, cả ba cùng lao về phía Trần Mộc, linh lực quanh người rung động. Linh lực cuồng bạo lập tức quét qua Đại Thiên Các. Ánh mắt mọi người đều thay đổi, không ngờ ba lão giả kia đều là cường giả cảnh giới Vạn Pháp. Xem ra, địa vị của đại hoàng tử trong Kim Quốc cũng khá cao, lúc nào cũng có bảy cường giả cảnh giới Vạn Pháp đi theo, thậm chí còn phô trương hơn tông chủ một vài tông môn nữa! "Dừng tay lại!" Bên dưới còn chưa đánh nhau, một tiếng quát lạnh lùng đã vang lên. Từ trên lầu hai, một người đàn ông trung niên mặc long bào kim sắc bước xuống, Vạn Trọng Sơn cũng đi cùng hắn ta. Bên ngoài Đại Thiên Các, cuộc chiến đã ngưng lại. Phương Thanh Điệp bay về Đại Thiên Các, bộ váy áo trắng vẫn không nhiễm một hạt bụi. Trái lại thì ba tên cường giả Vạn Pháp cảnh tầng tứ tư kia lại thở hồng hộc, máu chảy đầy hai tay, cực kì chật vật. Tất cả những ai đang đứng trong Đại Thiên Các đều lộ vẻ mặt nghiêm túc. Thực lực của Phương Thanh Điệp khiến bọn họ bất ngờ, độc chiến với ba tên cường giả vẫn không yếu thế chút nào! "Phụ hoàng!" Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, Kim Vũ Dương lập tức thu vẻ giận dữ lại, cung kính hành lễ. Người đàn ông trung niên kia chính là hoàng đế Kim Quốc. Hoàng đế Kim Quốc nhìn thoáng qua Kim Vũ Dương không nói gì. Sau đó. Hắn ta nheo mắt lại, nhìn lướt qua thi thể không đầu ở đằng xa, sau đó nhìn Trần Mộc cười nói: "Vị này chính là vị thiên kiêu gây náo động Linh Tiêu Tông dạo gần đây đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, còn trẻ mà đã đủ sức giết được cường giả Vạn Pháp cảnh của Kim Quốc chúng ta rồi!" Trần Mộc chắp tay với hắn ta, không có ý trả lời, càng không định quỳ xuống hành lễ! Hoàng đế Kim Quốc cười nhẹ, không biết đang vui hay buồn. Hắn ta nhìn thoáng qua Phương Thanh Điệp, nheo mắt lại không nói gì thêm. Vạn Trọng Sơn nhìn thi thể trên mặt đất, chắp tay với hoàng đế Kim Quốc: "Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, khiến Thánh Thượng cười chê rồi!" "Vạn Tông chủ nói quá lời rồi, đám trẻ nghịch ngợm với nhau thôi, không đáng là gì cả!" Hoàng đế Kim Quốc vẫy tay, vẻ mặt rất bình thản. Vạn Lam âm thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng, xem ra tên hoàng đế này cũng dễ nói chuyện! "Phụ hoàng!" Kim Vũ Dương nắm chặt tay, nhìn Trần Mộc và Phương Thanh Điệp đầy hận thù, gân xanh nổi đầy trán. Hắn ta đột nhiên mở miệng, hình như muốn nói gì đó. Thế nhưng hoàng đế Kim Quốc lại thản nhiên giơ tay lên. "Không sao đâu, chỉ là một tên hạ nhân Vạn Pháp cảnh thôi mà, chết rồi thì thôi!" "Mộ kiếm Đại Hoang là nơi đầm rồng hang hổ, ngươi có thể bộc lộ hết tất cả thủ đoạn của bản thân trong đó, nhưng nếu tư đấu sẽ chỉ khiến người khác cười nhạo. Làm việc phải biết cách khiêm tốn giấu mình một chút!" Kim Vũ Dương hơi ngẩn ra, nhưng sau đó hắn ta gật đầu mạnh, đáp: "Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu!" Những người khác đứng trong sân cũng hiểu, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc. Đám cáo già này, tên này hiểm độc hơn tên khác! Hoàng đế Kim Quốc này ngoài mặt thì rất hiền hòa, nhưng nói vậy chẳng phải có ý là việc này chưa xong ư? Hắn ta muốn Kim Vũ Dương ôm món nợ này vào trong mộ kiếm Đại Hoang giải quyết nốt đúng không?