“Phụt!”, Dương Tùng phun búng máu ngay tại chỗ, cơ thể bắn ngược, ngã xuống vùng đất đỏ xa xa tạo thành một hố sâu. Trong hố, trên mặt Dương Tùng không có bất cứ biểu cảm cầu xin nào, ngược lại còn cười như điên. “Ha ha ha, ngươi chết chắc rồi, trúng độc Bách Chu của ta, trong mười giây, ngươi sẽ chết!” Hắn ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc như đang háo hức nhìn cảnh Trần Mộc bị độc hành hạ tới mức sống không bằng chết. Nhưng Trần Mộc hoàn toàn không sao, sau khi chất độc không ngừng xâm nhập qua cánh tay, tay Trần Mộc đều biến thành màu tím đen nhưng hắn toàn toàn không có vẻ gì là đau đớn. “Ngươi... ngươi...”, Dương Tùng trợn trừng mắt, không dám tin Trần Mộc. Đây là độc Bách Chu của hắn ta! Là kịch độc hắn ta che giấu nhiều năm! Một tên Thần Tàng tầng năm sao có thể bình yên không có việc gì. “Độc?”, Trần Mộc nở nụ cười trêu ngươi: “Quên nói cho ngươi biết là độc không có tác dụng gì với ta đâu!” Bùm! Cơ thể Trần Mộc run lên, một ngọn lửa mang màu sắc tối tăm bùng lên. Loại lửa linh hồn này tựa như là thứ để khắc chế kịch độc, nó bốc lên rồi nhanh chóng bao trùm cả cánh tay Trần Mộc, chẳng lâu sau, độc tố đã bị ép ra từ hai ngón tay Trần Mộc. “Điều này sao có thể xảy ra?”, Dương Tùng trợn mắt há mồm nhìn Trần Mộc ép độc ra khỏi cơ thể. Hồn hoả là âm hoả, có tác dụng áp chế kịch độc. Đây cũng là lý do mà sau khi Trần Mộc thấy độc Bách Chu thì lại chẳng cảm thấy lo sợ. “Nếu đây là con át chủ bài cuối cùng của ngươi, vậy ngươi phải chết!” Trần Mộc từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt điển trai là sát khí dữ tợn. Bốp! Trần Mộc xông ra như mũi tên, lao thẳng tới chỗ Dương Tùng như chớp giật. Hai ngón tay hoá thành hai thanh kiếm, đánh nát hư không, bắn ra một cái. “Ta là đại hoàng tử Liêu Quốc, ngươi... ngươi không thể giết ta!” “Ngươi không thể giết ta!” Dương Tùng tỏ ra sợ hãi, người run rẩy, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu. Bùm! Đáp lại hắn ta là một tia kiếm quang xẹt ngang cổ. Một cái đầu bay ra ngoài, máu tươi phun như suối. Trần Mộc chết ngay tại chỗ. Cách đó không xa, Phương Thanh Điệp cũng đã giải quyết xong, kiếm quang rực rỡ như ánh sao ban đêm loé lên, một cái đầu bị cắt đứt. Nhị hoàng tử cũng tiêu đời. Ba vị hoàng trữ của Liêu Quốc đều chết trong mộ kiếm Đại Hoang, không ai sống sót. “Xử lý nhanh vậy à?”, Vạn Lam thấy thế thì vui mừng nói. Phương Thanh Điệp thu kiếm lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dửng dưng, nàng thờ ơ quay lại nhìn Trần Mộc, sau khi phát hiện ra trận chiến bên phía Trần Mộc cũng đã kết thúc, đôi mắt nàng hơi dao động, và nàng rõ ràng là có chút ngạc nhiên. Xét cho cùng, nàng có thể giải quyết trận chiến một cách nhanh chóng bởi vì nàng đã ở Vạn Pháp Cảnh cấp 4, còn Trần Mộc chỉ mới ở Thần Tàng Cảnh cấp 5. "Đáng tiếc, Hoàng đế Liêu Quốc không tham gia vào cuộc cá cược thành trì này. Nếu không, Linh Tiêu Tông của chúng ta hiện tại đã có thể trực tiếp giành được sáu mươi thành trì rồi!" Vạn Lam nhìn ba thi thể trước mặt và nói một cách tiếc nuối. Trần Mộc lắc đầu nói: "Ba người này mặc dù đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh cấp 4, nhưng linh lực nóng nảy, cảnh giới không ổn định, rõ ràng là bị một ngoại lực nào đó cưỡng ép thăng cấp, đúng là một sự xấu hổ.”