"Thiên Ma cung rác rưởi, quả nhiên là bọn họ cũng tới. . ." Trần Mộc hơi cúi mắt, hung tợn nói. Bên trong nghĩa trang cô quạnh lạnh lẽo, có một ngôi mộ không tên lặng lẽ đứng sừng sững ở nơi sâu nhất trong đó. Dấu vết năm tháng loang lổ khắc đầy trên tấm bia. Dù đã qua mấy ngàn năm, trên tấm bia mộ này vẫn dạt dào kiếm khí sắc bén, cực kỳ cuồng bạo. Kiếm khí ấy khiến tất cả mọi người đứng quanh cảm thấy khó thở. "Đây là truyền thừa của cường giả kiếm đạo ư?" Rất nhiều thiên kiêu đứng đầu Nam Châu đều tề tụ ở đây, nhìn tấm bia mộ này với ánh mắt tỏa sáng. Bọn họ chưa bao giờ thấy loại kiếm khí nào mạnh đến thế. Rất hiển nhiên, người đang nằm ở đây khi còn sống là một tiền bối phi phàm trong lĩnh vực kiếm đạo! Nhưng dẫu cho thèm thuồng, không ai vội vã ra tay trước cả. Ai cũng biết một điều, người ra tay đầu tiên sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người nhằm đến! Hoàng tử Ngụy Quốc ban nãy bị đánh văng ra bây giờ vẫn còn đang nằm trên đất rên rỉ đó thôi! “Đại hoàng huynh!” Hai gã hoàng tử khác của ngụy quốc nét mặt thay đổi, vội vàng đến nâng hắn ta dậy. Kim Vũ Dương cười vui vẻ, thản nhiên liếc nhìn tên hoàng tử Ngụy Quốc vừa bị đánh bay ra khi nãy: "Thực lực thế này mà cũng dám tới mộ kiếm Đại Hoang, xem ra Ngụy Quốc các người cũng chỉ thế mà thôi!" Đại hoàng tử Ngụy Quốc bị sỉ nhục như vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, hắn ta nhìn Kim Vũ Dương với ánh mắt âm ngoan, giận dữ mắng: "Tên khốn nhà ngươi!" Tuy phẫn nộ là vậy, hắn ta lại không dám ra tay. Chỉ dùng một quyền đã đánh hắn trọng thương, vậy thì ít nhất Kim Vũ Dương cũng mạnh hơn hắn một cấp. "Hừ!" Kim Vũ Dương cười đắc ý. Bầu không khí trở nên quỷ dị. Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí. Tuy ai nấy đều biết tấm bia mộ này là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng chẳng ai cam lòng từ bỏ cả, cứ giằng co như vậy. Chừng khoảng nửa nén hương sau! Kim Vũ Dương nở nụ cười đứng dậy, chắp tay nói với những người đang có mặt. "Chư vị, chúng ta cứ ngồi đây đợi không phải là biện pháp hay!" "Hay là hôm nay mọi người nể mặt bổn vương, nhường tấm bia này lại cho ta. Ta ra giá hai mươi vạn cực phẩm linh thạch, gửi các vị ở đây một ít thù lao, mọi người thấy thế nào?" Hắn ta vừa nói xong, đại hoàng tử Nam Quốc lập tức cười khẩy: "Ơ, có hai mươi vạn cực phẩm linh thạch đã muốn mua chuộc chúng ta ư. Kim huynh, huynh nghĩ chúng ta chưa nhìn thấy hai mươi vạn cực phẩm linh thạch như thế nào bao giờ à? Bổn vương ra giá ba mươi vạn, nhường tấm bia này cho ta nhé, huynh thấy sao!" Đại hoàng tử Nam Quốc lập tức thêm mười vạn viên cực phẩm linh thạch vào giá Kim Vũ Dương vừa ra. Vô cùng ngang tàng! Kim Vũ Dương nhìn chằm chằm vào đại hoàng tử Nam Quốc, vẻ mặt âm lệ, con ngươi hung ác như rắn độc, tỏa sát khí lạnh lẽo: "Xem ra ngươi chẳng nghe lời chút nào rồi!" Đại hoàng tử Nam Quốc không hề sợ hắn ta, trừng mắt nhìn lại, nói: "Bổn vương không phải như đám phế vật Ngụy Quốc đâu, nói ít mấy câu dọa nhau thôi!" "Những người đứng đây đều được tuyển chọn tầng tầng lớp trong các nước, ai cũng lên chiến trường, mài giũa trong sinh tử cả!" "Chỉ dăm ba câu mà muốn đe dọa bổn vương ư, có gọi cha ngươi tới cũng vô dụng, cút!" Vị đại hoàng tử Nam Quốc này không hề nể mặt Kim Vũ Dương chút nào! Nghe vậy, Kim Vũ Dương siết chặt nắm đấm, nghiến hàm kèn kẹt, gương mặt thấm đẫm sát khí. "Nếu đã vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi!" Rầm.