Tất cả những người vẫn đang tranh giành tấm bia mộ đều dừng lại. Phía trên bầu trời, Thái Cổ Ma Kiếm cắm vào trái tim Đường Long, kiếm quang sắc bén phóng ra khí lạnh chết chóc. Loại cảm giác ớn lạnh đó khiến mọi người có mặt cảm thấy trái tim mình đột nhiên run rẩy. "Chuyện này... sao có thể..." Ở phía dưới, Quỷ Hùng và Diêm Quân nắm chặt tay khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Một tên nhóc cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm lại giết chết được Đường Long, một Vạn Pháp tầng thứ năm. Phải biết rằng, Đường Long của bây giờ đã dung hợp hoàn hảo Thiên Ma Quyết với linh căn Thái Dương của mình. Cộng thêm kiếm pháp vô song của hắn ta, có thể nói là đứng đầu thế hệ trẻ ở Nam Châu. Nhưng bây giờ, hắn ta lại bị một tên nhóc cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm giết chết? "Điện hạ, ra ngoài làm loạn, chắc chắn sẽ phải trả giá." "Đã có bao nhiêu đứa trẻ vô tội phải mất mạng chỉ vì ý nghĩ điên cuồng của ngươi!" "Ngươi... đáng phải chết!" Trên mặt Trần Mộc lộ ra sự căm phẫn, cánh tay ra sức, Thái Cổ Ma Kiếm đâm sâu vào người Đường Long. Đường Long cứng người, cảm nhận được cơn đau dữ dội từ ngực truyền đến, một tay hắn ta nắm lấy chuôi kiếm, ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn về phía Trần Mộc. "Ta nếu chết, ngươi cũng đừng hòng sống được." Đường Long lạnh lùng nói. "Không cần ngươi quan tâm." Trần Mộc rút lưỡi kiếm ra, máu tươi lập tức tràn ra từ ngực Đường Long. Cơ thể Đường Long rơi xuống nghĩa trang, chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Tuy nhiên, xét theo mức độ ăn mòn của tà khí điên cuồng trên ngực Đường Long, ngay cả thần tiên cũng khó mà cứu được. Đường Long cố gắng giữ hơi thở cuối cùng, nhìn về phương hướng xa xa, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đi về phía mình. "Đại... đại ca." Đường Long há miệng, phát ra một tiếng kêu ngắt quãng. Ánh mắt của mọi người có mặt không khỏi nhìn về phía bóng người cao lớn, đồng tử hơi co rút, thân hình không tự chủ được lùi lại nửa bước. Đây là nỗi sợ hãi từ trong lòng. Ngay cả cơ thể mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng không khỏi run rẩy dữ dội. "Đại hoàng tử… Ninh Quốc." "Hắn ta, sao hắn ta lại ở đây?" Trong lòng Phương Thanh Điệp đột nhiên trùng xuống. Ở Ninh Quốc, mọi người chỉ biết đến Đường Long, bởi hắn ta là thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một. Tuy nhiên, ít ai mà biết, Đại hoàng Ninh Quốc, con người khiêm tốn, không thích hoàng quyền, không quen tranh giành quyền lực kia mới là người thực sự đáng sợ. Ngay cả hoàng đế Ninh Quốc cũng phải kiêng nể cậu con cả này, không dám lộ ra chút uy quyền nào trước mặt hắn ta. "Đại... đại ca." Nhìn thấy Đường Tùng Lâm, Đường Long như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bèn đưa tay ra cầu cứu. Tuy nhiên, khi Đường Tùng Lâm đến trước nghĩa trang, đôi mắt đen sáng như sao của hắn ta liếc nhìn Trần Mộc trên bầu trời, sau đó lại nhìn đến Đường Long, trầm ngâm im lặng. "Ta... ta..." Đường Long giãy giụa, như muốn cố dùng hơi thở cuối cùng nói điều gì đó. Nhưng lúc này, Đường Tùng Lâm dường như không có chú ý tới hành động của hắn ta, đi thẳng tới, chẳng biết cố tình hay vô ý, dùng lòng bàn chân giẫm lên cổ hắn ta. "Rắc." Nghe được tiếng xương gãy, mọi người có mặt đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Đúng là một kẻ vô tình. Giết chết anh em ruột mà không hề chớp mắt, giống như bóp nát một con kiến vậy. Ngay cả những người cho rằng mình tàn nhẫn như Kim Vũ Dương cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, cái gọi là sự tàn nhẫn của họ chẳng đáng là gì so với chàng thanh niên tuấn tú này. Phương Thanh Điệp nhíu mày, sắc mặt vô cùng căng thẳng, linh lực khắp cơ thể âm thầm chuyển động, như thể đã sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên. Điều làm mọi người ngạc nhiên chính là… Đường Tùng Lâm không có ý định trả thù Trần Mộc. Dưới cái nhìn của mọi người có mặt, hắn ta thản nhiên đi đến chỗ Quỷ Hùng và Diêm Quân. "Đưa Hoang Ấn mở cửa hang động của Đại Hoang Kiếm Tôn ra đây."