Loại sương mù hắc ám này bao phủ thiên địa, âm trầm quỷ dị, phàm là những bia đá bị bao phủ trong làn sương mù này thì đều biến thành màu đen tối quỷ dị, giống như bị hủ hóa vậy. Đường Tùng Lâm trợn mắt nhìn bóng dáng lưng còng ẩn giấu trong màn sương mù đen tối trước mặt. Chẳng biết tại sao, dưới cảm giác âm trầm áp bách này, hắn lại không nhịn được run rẩy. Sợ hãi? Sao hắn lại sợ hãi? Đây chính lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ, hắn cảm nhận được một thứ gọi là tuyệt vọng bất lực. "Cái này… Rốt cuộc đây là ai?" Trong đôi mắt đẹp của Vạn Lam lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, không nhịn được kéo tay Phương Thanh Điệp lui lại từng bước một. Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp cũng lộ ra vẻ nặng nề, tiếp đó, nàng nhanh chóng nhìn về những chỗ khác, lại phát hiện chỉ có bốn người Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng, Diêm Quân và Tập Kinh bị đánh bay ra ngoài. Còn bóng dáng Trần Mộc thì biến mất không thấy tung tích. "Tiểu tử kia đâu rồi? Không phải chết rồi chứ?” Phương Thanh Điệp cắn cắn. "Ầm!" Cuối cùng, khi sương mù hắc ám tràn ra hết, hư không bạo tạc, trong vết nứt không gian dữ tợn có bóng dáng của một người gầy gò lưng còng dần dần lộ ra, người này trông như trăm tuổi, gầy như que củi, con ngươi không có chút sức sống nào mà ngập tràn cảm giác âm khí lành lạnh. "Năm ngàn năm, Hoang Vô Thần, ngươi đúng là động ác! Vây khốn lão phu năm ngàn năm!” "Có điều, cuối cùng ngươi cũng không giết được bổn tọa!" Lão giả nhìn thân thể gần như không còn chút máu thịt nào của mình, khuôn mặt lộ ra hận ý dữ tợn. Tiếp đó, lão ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Đám người Đường Tùng Lâm vừa đối mặt với ánh mắt của lão thì đều cảm thấy sau lưng lạnh toát, không tự chủ được lui về sau. Lão giả thần bí này chỉ nhìn lướt qua Đường Tùng Lâm một chút, lúc nhìn về phía hai người Quỷ Hùng và Diêm Quân, trong mắt lão đột nhiên có chút kinh ngạc lóe qua. "Hương vị rất quen thuộc! Không ngờ Thiên Ma Quyết năm đó lão phu tiện tay sáng tạo ra mà giờ lại có người tu luyện! Khặc khặc!” Lão giả cười to lên tiếng. Phương Thanh Điệp và đám người Đường Tùng Lâm dường như nghĩ tới thứ gì đó, sắc mặt lập tức trở nên hoảng sợ, có một loại sợ hãi không cách nào nói rõ bộ lộ ra ngoài. "Chẳng lẽ lão ta là... là..." "Lão tổ đời thứ nhất của Thiên Ma Cung, Từ Thương Lâm?" Đối thủ mạnh nhất cả đời Đại Hoang Kiếm Tôn Cũng là một vị cường giả đỉnh cao khiến Nam Châu Giới năm đó long trời lở đất. Nhưng không ai ngờ, vị lão tổ ngàn năm của Thiên Ma Cung này lại chưa chết. … Đối mặt với sự kinh ngạc và sợ hãi của đám người, sắc mặt lão giả lạnh nhạt, bước chân ra, vừa định đi lên từ từ chỗ sâu trong không gian sau lưng lão lại có một loại lực lượng thần bí cuốn tới, khóa bước chân của lão giả lại. Lúc ánh sáng kia dần dần biến mất, đám người mới thấy rõ kia là một sợi dây sắt tỏa ra ánh sáng đen bóng. Đầu còn lại của dây sắc khóa ở trên bốn tòa Huyền Thú lô đỉnh, bốn sợi dây xích sắt này không to, nhưng dường như ẩn chứa một loại lực lượng cấm kị nào đó, dường như cầm tù tất cả mãnh thú hồng hoang. "Đây là... Thượng cổ Bảo khí?" Nhìn thấy bốn dây sắt này, sắc mặt mọi người đại biến, kinh hô ra tiếng. Linh lực ba động mạnh mẽ như vậy đã không phải là thứ mà Thiên giai Bảo khí có thể so sánh được. "Tiêu Hồn Tỏa Phách sao?" Sau khi lão giả nhìn thấy dây sắt trói buộc tứ chi mình thì sắc mặt hơi biến đổi, tiếp đó, trong mắt lão lộ ra sự căm hận ngập trời. "Năm ngàn năm, Hoang Vô Thần, ngươi còn muốn vây khốn lão phu sao?" Lão giả hung tợn nói.