"Cạch cạch!" Sợi xích run rẩy, Từ Thương Lâm từng bước một bước ra ngoài, bốn cái đỉnh Huyền Súc phía sau cũng đang chuyển động, chân đỉnh được kéo lên từ lòng đất sâu, bốc ra ngọn lửa đỏ rực quái dị. Bùm. Khi bốn chiếc đỉnh Huyền Súc này được rút ra, không gian xung quanh bị bóp méo một cách điên cuồng, những vết nứt và gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng lan rộng. Sau đó, mọi người nhìn thấy hai không gian của nghĩa địa và hang động chồng lên nhau, lối đi hư không trong đó bị ép đến mức gần như biến mất! "Trận pháp có vẻ sắp vỡ rồi!" Không ít người tham gia cuộc thi đều nói với sác mặt kinh ngạc. “Hắn muốn làm gì vậy?” Sự hoảng loạn lóe lên trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Vạn Lam. Phương Thanh Điệp cau mày và nói với vẻ mặt khó coi: "Hắn ta dường như đang thoát khỏi sự ràng buộc của không gian và dây sắt, đi ra khỏi hang động của Đại Hoang Kiếm Tôn!" Ngay khi Phương Thanh Điệp vừa nói xong, sinh vật ma quỷ khổng lồ có kích thước khoảng một nghìn trượng do Từ Thương Lâm biến đổi ra điên cuồng đến mức đập vào không gian xung quanh, và bốn chiếc đỉnh HUyền Súc dần dần xuất hiện một vết nứt. Nhưng cùng lúc đó, một kiếm ý sát khí mạnh mẽ hơn gầm lên từ bốn chiếc đỉnh Huyền Súc. "Gầm!" Kiếm ý giết chóc này tựa hồ ngưng tụ thành một con mãnh thú hồng hoang, đối mặt với sương mù đen tối. Khoảnh khắc đó, lực lượng áp đảo do sương mù đen tạo thành bị cưỡng ép ngăn chặn lại, không gian không còn bị lực lượng kinh khủng trước đó xé nát nữa. "Hoang Vô Thần đáng chết, đã chết lâu như vậy rồi mà còn âm hồn bất tán như vậy!" Từ Thương Lâm hung hãn gầm lên. Tiếp đó, sương mù đen tối ngày càng đáng sợ lại tràn vào không gian xung quanh, tiếng sấm ầm ầm khắc nghiệt vang vọng giữa trời đất. “Trận pháp của Đại Hoang tiền bối có lẽ không trụ được bao lâu nữa!” Phương Thanh Điệp nghiêm túc nói. Dưới sức mạnh cuồng bạo đó, nàng có thể cảm nhận được chiếc đỉnh của bốn Huyền súc đã bắt đầu rung chuyển không ngừng. Nếu để tên này ra được, e rằng Nam Châu giới sẽ không có ngày bình yên nữa. … thế giới bên ngoài. Ở vùng núi Đại Hoang. Vạn Trọng Sơn và người cầm quyền các đại quốc đều nhìn vết nứt không gian hung hãn với vẻ mặt nghiêm nghị. Trong mơ hồ, tất cả mọi người có thể nhìn thấy một con quái vật đen tối và u ám có kích thước khoảng một nghìn trượng đang lao vào không gian. Màn sương đen vô cùng hùng vĩ không ngừng tràn ra khiến trời đất trở nên tối tăm. Mà dưới sự xâm nhập của làn sương mù đen tối này, việc vết nứt không gian bị xé toạc hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong thành Đại HOang, tất cả các võ giả đều cảm nhận được điều đó, nhìn vào sinh vật khổng lồ to lớn như một con quỷ xác chết đó, vẻ mặt của họ trở nên nặng nề. "Đây rốt cục là thứ gì?" "Làm sao có thể có quái vật như vậy ẩn náu trong Đại Hoang Kiếm Mộ?" Trên bầu trời xa xa, có tiếng gió thổi ầm ầm. Những đám mây đen vô tận bao phủ một ông già mặc áo bào đen, dẫn theo hàng chục trưởng lão lao về phía này. "Từ Thương Uyên, tất cả có phải do ngươi đang dở trò không?" Nhìn thấy lão già mặc áo bào đen, Vạn Trọng Sơn nắm chặt tay, hung hãn hét lên. "Từ Thương Uyên ngươi tới Thiên Ma Cung rốt cục là muốn làm gì?" Tông chủ Thiên Ảnh Tông cũng lạnh lùng nói. Thân ảnh Hứa Thương Uyên đáp xuống, trong con mắt u ám hiện lên một nụ cười nham hiểm. "Hôm nay tới, tất nhiên là để nghênh đón lão tổ của Thiên Ma Cung chúng ta trở về!" "Nam Châu Giới này, cũng nên đổi chủ rồi!"