Hoàng đế Ninh Quốc và người nắm quyền của những thế lực lớn khác đang có mặt ở đó, sắc mặt của họ đều có vẻ đăm chiêu. Bọn họ có thể cảm giác được khí thế bùng nổ ở cảnh giới Bất Diệt kia đã bị tiêu tán, nhưng mà người giết ông ta là ai vậy? Điều này thì không ai biết rõ. Trong số những người trẻ tuổi, chắc chắn không có ai có thể giết được cường giả ở cảnh giới Bất Diệt? Vậy thì đó là ai? Hoàng đế của bảy nước lớn đều nhìn nhau, họ thấy được sự nghi hoặc và khiếp sợ trong mắt của đối phương! "Các ngươi đúng là đồ điếc không sợ súng!" Từ Thương Uyên vốn đang nổi khùng, bây giờ nghe mấy câu trào phúng của Vạn Trọng Sơn như vậy, trong lòng ông ta lại càng thêm tức giận, ông ta không kìm nén nổi nữa, cứ thế bộc phát ra. Sát ý ngập trời như muốn ngưng thành thật, nhanh chóng bao phủ lấy xung quanh. Đồng thời, nguồn linh lực Thiên Ma cũng phóng thích quanh người, mấy ngọn núi xung quanh cũng rung lên chấn động, ngay sau đó, rốt cục nó cũng không chịu nổi lực áp bức kinh người đó mà đổ sập. "Tông chủ. . ." Cảm nhận được trạng thái hôm nay của Từ Thương Uyên, trong lòng mấy người Hoàng Côn cũng vô cùng kinh hãi. Chẳng lẽ phải tham gia trận đại chiến này sao? Không giống như Từ Thương Lâm bị phong ấn năm ngàn năm qua, Từ Thương Uyên là cường giả ở cảnh giới Bất Diệt nguyên đai nguyên kiện đấy! Những năm gần đây, ông ta đã vực dậy Thiên Ma cung xiêu vẹo ở bên bờ diệt vong rồi từng ngày lớn mạnh, có thể tưởng tượng được, ngoài lòng dạ thâm hiểm ra, ông ta còn có thực lực khó lòng tưởng tượng được! Trong đôi mắt của Vạn Trọng Sơn lóe lên vẻ nghiêm túc, những năm này Thiên Ma cung vẫn còn tồn tại được, nguyên nhân quan trọng nhất chính là nhờ nhân vật lão tổ khủng bố giống như Từ Thương Uyên! Giữa lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, không gian sau lưng Từ Thương Uyên bỗng có một sức mạnh thần bí ập tới từ cách xa vạn dặm. . . "Ai đó?" Vạn Trọng Sơn và hoàng đế Ninh Quốc cùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía không gian đó. Nhưng mà, bóng người bí ẩn đó vẫn không hề ra tay, chỉ có một âm thanh lạnh lùng vô tận vang lên: "Ha ha, không ngờ lão già Hoang Vô Thần kia vẫn còn để lại một tay như vậy!" "Lần này Thiên Ma cung chúng ta không thua đám rác rưởi mấy người, chẳng qua là bị bị Hoang Vô Thần hãm hại, cho nên các ngươi đừng đắc ý!" "Từ Thương Uyên, trở về thôi!" Vốn dĩ Từ Thương Uyên vẫn còn đang tức giận, sắc mặt của ông ta lập tức lặng đi, nguồn linh lực Thiên Ma cuồn cuộn quanh người cũng hoàn toàn tiêu tán. "Chờ đã!" Ánh mắt lạnh lùng của Từ Thương Uyên giống một con rắn độc nhìn chằm chằm về phía Vạn Trọng Sơn. Sau đó ông ta phất tay, dẫn đám bộ hạ của Thiên Ma cung cùng nhau trở về. Sắc mặt của hoàng đế Liêu quốc hơi quái lạ, nhìn cảnh tượng đó thoáng trầm tư. "Chuyện này. . . cứ thế rút lui à?" Vốn ông ta còn tưởng trận đại chiến này không thể tránh được đấy. Vạn Trọng Sơn cũng nhíu mày, Từ Thương Uyên rời đi không hề khiến bọn họ vui mừng gì, ngược lại tâm trạng còn trở nên nặng nề hơn. Mà âm thanh thần bí vừa rồi chỉ nói có một câu đơn giản, thế mà lại có thể dễ dàng triệu hồi đám người Từ Thương Uyên, có thể đoán được địa vị của hắn ta ở Thiên Ma cung lớn thế nào, rốt cuộc người này là ai vậy? Ngoại trừ Từ Thương Uyên ra, chẳng lẽ Thiên Ma cung còn cất giấu một nhân vật thần bí nào sao? . . . Trong Đại Hoang Mộ Kiếm. Trên bầu trời. Từ khi hơi thở của Từ Thương Lâm tiêu tan, nguồn linh lực cuồng bạo quanh người Trần Mộc gần như đạt tới cực hạn, hoàn toàn tiêu tán. Ngay sau đó, Trần Mộc hộc một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn tái nhợt ngay tức thì, cơ thể lảo đà lảo đảo ngã thẳng từ trên bầu trời xuống. "Trần Mộc!" Phương Thanh Điệp và Vạn Lam vội vã lao lên đỡ lấy hắn.